Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận

Chương 13




Trong khi Amuro Tooru và Enomoto Azusa đang nhẹ giọng nói chuyện, Hanada Saharuna và tăng nhân bên này lại diễn đến hừng hực khí thế. 

"Thật là, rõ ràng đến gặp em, sao lại còn mặc đồ hòa thượng chứ? Vậy không phải là không thể cùng đi dạo phố rồi sao?" Hanada Saharuna oán giận nói. 

Tâm tình của cô nhìn qua có chút bực bội, tay lại nhanh chóng rưới sốt cà chua lên đĩa mỳ ý.

【 Tăng nhân Kiritengu [Số 24]:...... Hanada, lời thoại với hành động của bà không đồng nhất, trông giả vl. 

Hanada Saharuna [Số 1]: Cái này thì có vấn đề gì, dù sao tôi cũng là hải vương, đối với cá mình nuôi qua loa có lệ một chút thì đã làm sao? 

Tăng nhân Kiritengu[Số 24]: Làm ơn đừng có xem thường sự chuyên nghiệp của hải vương được không? Với cái thái độ này, nếu không phải tôi đang đồng diễn cùng bà, chắc chắn tôi sẽ cho bà rớt môn luôn. Hai mắt bà cứ nhìn thấy đồ ăn là lại sáng lên, quả thật làm cho người ta không hề cảm nhận được chút nào gọi là dục vọng thế tục....... 

Hanada Saharuna [Số 1]: No ấm tư dâm dục, no ở phía trước, dâm ở phía sau. Tôi chỉ trung thành với dục vọng của mình thì có gì sai! Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kia rất đáng kiêu ngạo sao? Hừ, đàn ông! Còn nữa, dựa vào cái gì mà ham ăn lại phải chịu khinh bỉ như dâm dục? Dũng sĩ diệt mồi, linh hồn diệt mồi, ai diệt mồi giỏi đều là nhân tài*! Ăn được ngủ được chính là tiên!

*Câu này là 1 meme bên Trung có nguồn gốc từ douyin, chủ thớt kênh douyin này quay vid lúc nào cũng cầm 1 bát cơm trắng rồi mở màn bằng câu "Diệt mồi thôi! Diệt mồi thôi!", ổng giải thích kiểu "Nếu ngay cả đủ ăn cũng không thể thì còn làm gì được nữa?" đại loại vậy. Cho nên tóm lại câu trên là nói về những người lấy ăn uống làm sở thích, chỉ khi được ăn ngon mới có sức để làm việc, kiếm tiền, tiêu biểu là nữ chính của chúng ta lol.

Tăng nhân Kiritengu [Số 24]: Bà mới là người đáng phải chịu khinh bỉ!】

Hanada Saharuna không chút hứng thú, cô múc một viên Gnocchi bỏ vào miệng, trong nháy mắt bị hương vị của nó chinh phục. Wow~ ngon không chịu được! Siêu siêu ngon!

Thấy cô ăn đến vui vẻ, tăng nhân không nhịn được mà nhắc nhở: "Khụ khụ...... Xin lỗi, Saharuna. Thật ra lần này tôi tới Tokyo có việc, cho nên không có nhiều thời gian để bên em. Hơn nữa chùa chúng tôi đối với trang phục yêu cầu rất cao, nếu là bình thường thì trước khi tới tôi đã thay quần áo rồi, nhưng hôm nay đi hơi vội nên không kịp." 

【 Hanada Saharuna [Số 1]: Quắt đờ heo? Hòa thượng Nhật bản còn bị hạn chế trang phục hả? Hòa thượng Trung Quốc chúng ta còn có thế mặc áo hàng hiệu đeo giày thể thao đó!

Tăng nhân Kiritengu [Số 24]: Đừng nói nữa, bà nhìn ID của tôi còn không hiểu sao? Nhớ vụ án mạng Kiritengu xảy ra vào giai đoạn trước trong "Thám tử lừng danh Conan" chứ? Chính là cái vụ được xếp vào top 10 những án mạng kinh khủng nhất trong Conan đấy........ Tôi vừa vặn xuyên thành tăng nhân tu trong cái chùa đó. 

Vì việc trụ trì giết chết đồ đệ, đồ đệ lại dùng thủ pháp tương tự để giết chết trụ trì quá tàn khốc, toàn bộ đám hòa thượng còn lại bị mắc hội chứng PTSD tập thể, luôn cảm thấy sư phụ và sư huynh đã bị thế giới phồn hoa bên ngoài nhúng chàm, cho nên đối với nhóm người mới đến như bọn tôi canh chừng rất nghiêm ngặt. 

Nói cho bà nghe, đám người đó dị hợm thì vô đối luôn. Mỗi ngày không những đều ngâm nga kinh văn từ sáng đến tối, nửa đêm còn chạy đến đầu giường tôi sâu sắc nói "Sư đệ, đệ không thể để cho ác niệm trong lòng đánh bại....." làm tôi suýt chút nữa bị hù hết. Bọn họ còn quy định trang phục phải đơn giản, không thể xa hoa, trộm đem đống quần áo tôi mang đến đổi đi.

Nhưng cái ụ má, áo phông trắng bị viết một chữ Phật to tổ chảng đằng trước, viết thanh tâm kinh đằng sau, lại còn là do các sư huynh của tôi tự tay thêu đấy. Lúc làm xong họ còn thêu cho tôi hẳn một đóa anh đào màu hồng phấn nữa chứ...... Có chết tôi cũng không mặc cái loại đồ này ra đường!

Hanada Saharuna [Số 1]: Dm hahahahahaha! 】

Mặc dù trong đầu đang cười ngất, nhưng ngoài mặt Hanada Saharuna lại lộ ra biểu tình uể oải, vô cùng mất hứng nói: ".......Vậy sao, thì ra anh vốn dĩ không phải đến thăm em? Em còn tưởng rằng cuối cùng chúng ta cũng được đi hẹn hò chứ......Em đã rất mong chờ đó." 

"......" Enomoto Azusa, Amuro Tooru.

Cho nên cô mới tìm hai cái lốp xe dự phòng để có người thường xuyên ở cạnh cô phải không? 

Lời Hanada Saharuna nói làm thanh niên tăng lữ càng thêm áy náy: "Thật xin lỗi Saharuna. Em có gì muốn mua không? Để tôi bồi thường cho em....." 

"Anh phiền quá đấy! Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy!" Hanada Saharuna tức giận đẩy ly nước ép trước mặt ra, lớn tiếng nói. 

Nếu để ý một chút thì sẽ nhận ra đĩa Gnocchi sốt cà chua trước mặt cô đã sạch bong. 

Cô nổi cáu đập vào mặt bàn: "Nếu muốn cái gì thì tôi sẽ tự mua! Ai mà thèm lễ vật của anh! Tôi chỉ muốn anh dành thời gian cho tôi mà thôi, có thế anh cũng không hiểu sao!" 

"Tôi biết Saharuna không phải là kiểu con gái vật chất, tôi chỉ là muốn bồi thường em....." Thanh niên tăng lữ vội vàng nói. 

"Đã bảo là tôi không cần! Không cần! Lần nào cũng là tôi nhân nhượng anh, tôi thấy chán ngấy rồi!" Hanada Saharuna tức giận, "Kỳ thi tuyển chọn đã qua, giờ tôi đang trong thời gian thực tập. Tôi muốn tập trung vào sự nghiệp của mình, tôi sẽ không nhường nhịn anh nữa!" 

"Saharuna......Em đây là, muốn chia tay tôi sao?" Thanh niên tăng lữ tựa hồ không thể chịu nổi đả kích này, nhanh chóng xoay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, làm hai người Enomoto Azusa không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu. 

【 Hanada Saharuna [Số 1]: Này, có phải ông nên chảy một tí nước mắt không? Như vậy càng thể hiện được sự lưu luyến của ông! Phim truyền hình tôi xem đều diễn như vậy đấy. 

Tăng nhân Kiritengu [Số 24]: Hanada, đừng nói bà thật sự để ý tôi nhé? Nếu tôi có thể nói khóc là khóc thì tôi còn đi lên con đường làm diễn viên thần tượng làm gì...... còn nữa, bà nghĩ vì cái gì tôi lại quay mặt đi? Không phải là vì để cho hai người phục vụ kia không thể thấy được vẻ mặt vô cảm của tôi, phát hiện tôi căn bản không có chút gì gọi là thương tâm sao? 

Hanada Saharuna [Số 1]: Đồ cùi bắp!

Tăng nhân Kiritengu [Số 24]: Đồ phản bội!】

Hanada Saharuna nghe được lời thanh niên tăng lữ nói thì dừng lại một chút, sau đó bi thương che mặt lại: "Anh lúc nào cũng như vậy, níu kéo một chút cũng không muốn! Tôi chỉ muốn nói kỳ thực tập rất bận, không thể dành nhiều thời gian cho anh mà thôi, thế mà anh lại trực tiếp muốn chia tay tôi?! Tôi nói này, chẳng lẽ anh không thể dành thời gian cho tôi ngược lại sao? Không thể thường xuyên gặp nhau thì không cần gọi điện thoại sao? Nói đến cùng căn bản vẫn là anh không yêu tôi!" 

"Không phải đâu Saharuna! Tôi chỉ cảm thấy mối quan hệ yêu xa này em đã phải trả giá quá nhiều. Tôi sợ một ngày nào đó em không chịu nổi nữa sẽ rời xa tôi." Thanh niên tăng lữ vội vàng nói, "Tôi yêu em, cầu xin em hãy tin tôi! Tôi chỉ là một tên đàn ông nhát gan yếu đuối không dám chủ động! Xin em hãy cho tôi thêm môt cơ hội, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em!"

"......" Hanada Saharuna từ lòng bàn tay ngẩng lên, cô lẳng lặng nhìn thanh niên tăng lữ trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "....... Thứ tư. Em sẽ dành ra thời gian ngày thứ tư cho anh, nếu như anh thật sự yêu em, vậy hãy gọi điện cho em vào thứ tư hàng tuần. Đây là lần cuối cùng, nếu về sau anh còn nói với em những lời này nữa, em nhất định sẽ chia tay anh!" 

Thanh niên tăng lữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu vui mừng nắm lấy tay Hanada Saharuna: "Saharuna, cảm ơn em đã cho tôi một cơ hội!" 

Hanada Saharuna tựa hồ không quen với loại liếc mắt đưa tình này, cô rút tay về có chút ngượng ngùng nói: "Anh vội vàng chạy tới Tokyo, chắc là chưa kịp ăn gì phải không? Sandwich ở đây ăn khá ngon, anh muốn thử một chút không?" 

Nói rồi cô đẩy đĩa sandwich trước mặt qua, thanh niên tăng lữ lập tức lộ ra vẻ tươi cười. 

"......" Enomoto Azusa, Amuro Tooru.

Rõ ràng chính mình một chân đạp ba thuyền, không thể cân bằng sự nghiệp và tình yêu, cho nên mới sắp xếp thời gian biểu cho từng cái lốp xe dự phòng một, không những thế còn trách oan đối phương, làm đối phương cảm thấy áy náy.......Cái thao tác đảo khách thành chủ này thật kiến người xem mở mang tầm mắt. 

Enomoto Azusa trầm mặc ngồi xổm xuống, cô bụm mặt thống khổ khóc rên: "...... Anh Amuro, tôi không hiểu thế giới này nữa."

"......" Amuro Tooru im lặng.

20 phút sau, thanh niên tăng lữ thanh toán xong rốt cuộc cũng rời đi. 

Hanada Saharuna vẫn ngồi tại chỗ giơ tay lên, nhờ hai người Amuro Tooru: "Dọn giúp tôi chỗ này với." Cô nói. 

Enomoto Azusa thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng kết thúc rồi sao? Cô vội vàng chạy đến dọn dẹp đồ trên bàn. 

Enomoto Azusa một bên vừa lau dọn vừa thầm nghĩ bụng, hôm nay quả là ngày cô kích động nhất kể từ khi làm ở quán cà phê đến giờ!

"Đúng rồi, có thể mang cho tôi một ly nước chanh được không?" Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Hanada Saharuna, Enomoto Azusa hoảng sợ.

"Hả? Quý khách, cô vẫn muốn tiếp tục sao?!" Enomoto Azusa nhịn không được lỡ lời, sau đó cô lập tức che lại miệng mình.

"Ừ ~ tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Hanada Saharuna giống như không để ý gật gật đầu, nhưng ngón tay run rẩy dưới mặt bàn đã biểu hiện rõ ràng nội tâm không bình tĩnh nổi của cô.

【Group lớp

Hanada Saharuna [Số 1]: Enomoto Azusa nghe thấy tôi nói muốn ngồi lại nữa, thế là buột miệng hỏi luôn "Quý khách còn muốn tiếp tục sao"........ Vì cái gì trái đất còn chưa hủy diệt? Tôi muốn nổ tung ngay tại chỗ. 

Okawa Shidai [Số 4]: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Học sinh trường Teitan [Số 11]: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Bác sĩ Beika[Số 17]: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Tăng nhân Kiritengu [Số 24]: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Luật sư lòng dạ hiểm độc [Số 35]: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Thiên kim nhà tài phiệt [Số 7]: Bà phải nói với cổ là, đừng gấp, phía sau còn tận hai người vẫn đang xếp hàng đó ~】

Hanada Saharuna cảm thấy hít thở không thông.