Văn phòng luật sư Souma.
"Xin chào, luật sư Kisaki." Souma Nakata mở cửa, nở nụ cười với người đối điện. "Trông cô vẫn phong độ như lúc ở trên tòa."
Người đàn ông thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, mặc tây trang đeo giày da, tóc vuốt gọn chỉnh tề, mang một chiếc kính gọng vàng, cả người tỏa ra khí chất ưu tú, là chủ nhân của văn phòng luật sư này.
"Anh Souma, cho dù anh khen tôi như vậy, tôi cũng sẽ không nhả vụ này ra đâu?" Kisaki Eri nở nụ cười nghề nghiệp.
"Ha ha, bị cô nhận ra rồi......Nhưng lần này chúng ta gặp để nói chuyện hòa giải mà, đâu cần đối chọi gay gắt như vậy." Người đàn ông chuyển hướng về phía người phụ nữ đứng sau Kisaki Eri: "Bà nói có phải không, bà Tanaka?"
Người phụ nữ tên Tanaka trong nháy mắt căng thẳng ra mặt. Bà ta khoảng hơn 40 tuổi, có một mái tóc đen ngắn, ngoại hình khôn khéo, nhưng giờ phút này lại khó có thể nén được sự chán ghét trong ánh mắt.
"Tôi với cái loại luật sư rác rưởi như anh không có gì để nói!"
"Bà Tanaka!" Kisaki Eri vội vàng gọi đối phương lại, "Chúng ta lần này tới là để bàn chuyện giải hoà, xin hãy bình tĩnh một chút! Nói những lời không hay như vậy không hề có lợi với việc giải quyết sự tình! Nếu luật sư Souma truy cứu thì tuyệt đối có thể kiện bà!"
Kisaki Eri cảm thấy đau đầu, rõ ràng trước lúc đến đã dặn đối phương phải bảo trì bình tĩnh rồi. Lúc đó bà ấy cũng đã đáp ứng, không ngờ vừa mới chạm mặt bên kia đã đổi giọng luôn! Nếu là ở trên tòa án, việc bà Tanaka nhục mạ luật sư của người khác sẽ khiến bồi thẩm đoàn sinh ra ác cảm. Thái độ của bồi thẩm đoàn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thắng bại của vụ kiện!
Bị mắng là đồ rác rưởi, Souma Nakata cũng không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn cười một tiếng: "Đúng vậy, bà Tanaka vẫn nên nghe lời luật sư Kisaki đi, không phải người nào cũng tốt tính như tôi đâu. Nếu đổi thành người khác thì khi bà bước ra khỏi cánh cửa này là đã nhận được thư kiện của luật sư rồi đấy."
Nhìn sắc mặt của người phụ nữ trở nên khó coi, anh ta chuyển chủ đề: "Đương nhiên, lần này hẹn hai người đến là để giải hòa, những chuyện cỏn con đó tôi sẽ không để trong lòng. Mời vào."
Nói rồi liền dẫn hai người vào bên trong phòng họp.
Kisaki Eri đi theo phía sau người đàn ông, biểu tình khẽ buông lỏng, bà không muốn thời điểm mấu chốt như này mà việc giải hòa lại thất bại chỉ vì tính tình tùy hứng của thân chủ mình.
Lúc ba người đi vào phòng họp, bên trong đã có hai nam một nữ, bọn họ đều đang nghiêm túc nhỏ giọng thảo luận cái gì đó. Nhìn thấy ba người Kisaki Eri đi vào liền lập tức ngậm miệng.
"Người phụ trách phía Dược phẩm Kusaka đã tới rồi, Kisaki luật sư mời ngồi, để tôi nhờ trợ lý mang đồ uống vào......À, phải rồi, cà phê được chứ?" Souma Nakata hỏi.
Kisaki Eri lắc đầu: "Cho tôi nước lọc là được, cảm ơn."
"Vậy bà Tanaka thì sao?" Souma Nakata chuyển hướng sang người phụ nữ mỉm cười.
"Tôi không cần!" Người phụ nữ quay đầu đi.
Souma Nakata cười cười không thèm để ý, trợ lý bên ngoài rất nhanh đã đưa nước tới, hội nghị giải hòa cũng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên, Souma Nakata giải thích ngắn gọn về nội dung hòa giải: "Lần này mời mọi người tới đây, chủ yếu là để thương thảo về việc sa thải bà Tanaka ra khỏi công ty Dược phẩm Kusaka. Theo hợp đồng đã ký kết giữa bà Tanaka và Dược phẩm Kusaka thì, công ty có quyền sa thải bà vô điều kiện nếu bà không thể đưa ra bất kỳ thành quả nghiên cứu nào trong vòng 5 năm.
Nhưng xét thấy bà Tanaka đã làm việc cho Dược phẩm Kusaka hơn mười năm nên công ty sẵn sàng lùi một bước và bồi thường cho bà Tanaka một số tiền nhất định. Với điều kiện là trong vòng 10 năm tới bà Tanaka không thể làm việc cho một công ty dược phẩm nào khác."
Kisaki Eri bác bỏ các điều kiện hà khắc mà Souma Nakata đưa ra, đồng thời cũng lấy ra chứng cứ chứng minh thời điểm Tanaka Eiko sắp phát triển ra sản phẩm, công ty đã cố ý kìm hãm ngân sách nghiên cứu khiến Tanaka Eiko không thể tiến hành bước cuối cùng. Sau đó thì lại luôn cố tình trì hoãn tới lúc kết thúc hợp đồng, lấy lý do Tanaka Eiko không sản xuất ra thành phẩm nào để sa thải, chuyện này thật sự rất vô lý.
Hành động của công ty Kusaka có thể nói là bê bối làm xấu mặt giới dược phẩm, một khi chuyện này truyền ra ngoài, Dược phẩm Kusaka sẽ tuyệt đối xong đời.
Dược phẩm Kusaka đương nhiên biết rõ chuyện này, nếu không phải vì chột dạ thì bọn họ cũng sẽ không chạy tới hoà đàm.
"Nếu mọi người đều đã đồng thuận về phương diện này, vậy thì bên tôi có yêu cầu về điều kiện hòa giải như sau. Một, Dược phẩm Kusaka phải bồi thường cho bà Tanaka....." Kisaki Eri lấy ra tài liệu đã chuẩn bị tốt, bắt đầu liệt kê.
......
Hai giờ sau, hội nghị kết thúc, nhưng cả hai bên vẫn chưa đạt được thỏa thuận. Dược phẩm Kusaka cảm thấy Tanaka Eiko công phu sư tử ngoạm, mà Tanaka Eiko lại kiên quyết với điều kiện của mình không chịu nhả ra. Lần đầu giải hòa không thành công, chỉ có thể hẹn thứ ba tuần sau lại tiến hành bàn bạc.
Souma Nakata đưa hai người Kisako Eri ra cửa, nhìn Kisaki Eri nói: "Thật ra điều kiện mà Dược phẩm Kusaka đưa ra đã rất hào phóng rồi, hy vọng luật sư Kisaki và bà Tanaka suy xét một chút."
Tanaka Eiko cười lạnh một tiếng: "Đừng có nằm mơ, nếu bọn họ không đáp ứng điều kiện của tôi thì cứ chờ lên báo đi!"
Nói rồi không quay đầu rời đi.
Kisaki Eri nhìn về phía Souma Nakata: "Như vậy chúng ta thứ ba gặp lại, anh Souma."
Souma Nakata lắc đầu: "Luật sư Kisaki, tôi vẫn hy vọng cô có thể khuyên bà Tanaka một chút. Điều kiện của bà ấy quá cao, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không giải hoà được đâu."
Kisaki Eri nở nụ cười bất đắc dĩ: "Xin lỗi, luật sư Souma. Nếu Dược phẩm Kusaka nguyện ý lùi một bước thì tôi nghĩ giải hoà sẽ thuận lợi hơn."
Ý tứ chính là tôi cảm thấy thân chủ tôi không có vấn đề, phiền anh mau về khuyên nhủ thân chủ của mình đi.
Không hổ là nữ hoàng giới luật, thật khó chơi.
Souma Nakata nhìn Kisaki Eri rời đi, khẽ nhếch khoé miệng lấy di động ra gửi tin nhắn vào một số điện thoại nào đó, nếu đã đi chính đồ mà vẫn không thắng được, vậy chỉ có thể đi oai lộ thôi.
Tanaka Eiko, chớ có trách tôi, bà đã gặp qua luật sư lòng dạ hiểm độc nào mà không kiếm tiền lòng dạ hiểm độc chưa ~
- ------------------------------------
Văn phòng thám tử Mori.
"Ba ơi, ba nhanh lên chút đi! Hiếm lắm mẹ mới chủ động mời chúng ta ăn cơm đó! Ba còn muốn ở trong toilet bao lâu nữa?!" Mori Ran đứng ngoài nhà vệ sinh tức giận gõ cửa.
"Gấp cái gì chứ, bụng ta đau mà! Con bảo cái bà cô kia chờ đi...... A ai ai ai!" Toilet truyền đến thanh âm kỳ quái của Mori Kogoro.
Mori Ran nghe vậy càng tức giận: "Rõ ràng con đã bảo ba sandwich trong tủ lạnh hết hạn rồi, thế mà ba còn cố ăn!"
Edogawa Conan đứng một bên lộ ra mắt cá chết, sáng hôm qua cậu cũng khuyên ông bác đứt cả lưỡi, nhưng ông cứ khăng khăng nói mới quá hạn một ngày thì không sao hết. Xem đi, xảy ra chuyện rồi đó.
"Reng reng reng....."
Lúc này điện thoại Mori Kogoro đặt trên bàn vang lên, Mori Ran vội vàng đi qua: "Chắc là mẹ gọi tới giục rồi đó, ba thật là, cứ đến lúc quan trọng lại như vậy!"
Cô cầm điện thoại lên, quả nhiên là Kisaki Eri: "Alo, mẹ ạ? Ba đang bị tiêu chảy cho nên sẽ tới muộn chút......Cái gì?! Mẹ gặp phải án mạng? Còn trở thành người bị tình nghi?!"
Edogawa Conan nghe vậy lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mori Ran.
"......Dạ.....Dạ.....Dùng bữa không vội đâu ạ! Bây giờ quan trọng nhất là qua đó giúp mẹ! Mẹ chờ chút nhé, bây giờ con sẽ bảo ba qua ngay!" Mori Ran cúp điện thoại, lại lần nữa chạy đến gõ cửa toiler: "Ba! Mẹ gặp phiền toái rồi, ba mau ra đây đi!"
Mori Kogoro ngồi bên trong nghe vậy, nháy mắt lộ ra biểu tình nghiêm túc, nhưng giây tiếp theo bụng liền truyền đến tiếng ọc ọc kịch liệt, khiến ông lập tức suy sụp ôm lấy bụng.
"Không....Không được rồi, Ran, mấy đứa đi trước đi. Lát nữa xong ta sẽ chạy tới ngay!" Mori Kogoro xanh cả mặt, hiển nhiên đã rơi vào địa ngục tiêu chảy.
"Chỉ có con với Conan thì sao có thể giúp mẹ phá án chứ....." Mori Ran lộ ra biểu tình khó xử.
"Vậy thì, nếu không ngại, để anh đưa các em đến đó nhé." Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nam, Mori Ran xoay người, chỉ thấy anh Amuro ở cafe Poirot dưới tầng đang cầm một đĩa sandwich đứng sau mình.
Amuro Tooru cười cười: "Tuy rằng không lợi hại như Mori-sensei, nhưng nếu là vụ án bình thường, anh nghĩ hẳn là không thành vấn đề."
Hai mắt Mori Ran lập tức sáng ngời, lập tức nói: "Cảm ơn anh Amuro!"
Edogawa Conan đứng một bên nhìn về phía Amuro Tooru, tự dưng chạy lên đây......Công việc của người phục vụ nhàn rỗi như vậy sao?
Amuro Tooru chú ý tới ánh nhìn của Edogawa Conan, chớp chớp mắt với cậu một cái, nở nụ cười ngọt ngào.
"......" Ha hả.
- ------------------------------------
Văn phòng Đội 1 Phòng điều tra Tội phạm, Sở Cảnh sát Tokyo.
"Hanada, vừa rồi thanh tra Megure bảo anh giục em đó, nói sao em còn chưa giao báo cáo tuần trước vậy?" Takagi Wataru ôm một xấp tài liệu đi về phía Hanada Saharuna.
"A! Xin lỗi xin lỗi, em quên mất! Nhưng mà em viết xong rồi! Tiền bối Takagi, lát nữa anh lại vào văn phòng thì tiện tay nộp giúp em được không?" Hanada Saharuna rút một tập folder ra từ ngăn kéo bàn làm việc đưa cho Takagi Wataru, chớp chớp hai mắt, "Làm phiền tiền bối Takagi rồi ~"
Sato Miwako cầm lấy folder trên tay Hanada Saharuna đập lên đầu cô: "Takagi, đừng giúp con bé! Con nhóc này suốt ngày dính trên ghế không chịu nhúc nhích, lười biếng đến một trình độ mới luôn rồi! Hanada, em tự mình cầm đi nộp đi!"
Hanada Saharuna phồng má: "Được rồi, tự túc là hạnh phúc."
Cô cầm folder đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa "nhỏ giọng nói thầm": "Tiền bối Sato đau lòng tiền bối Takagi ấy mà ~ Thật là hâm mộ quá đi ~"
Takagi Wataru lập tức đỏ mặt, nhìn Sato Miwako có chút hoảng loạn: "Hanada, đừng có nói nhảm nữa!"
Hanada Saharuna dời tầm mắt, Takagi Wataru đúng là không chịu nổi chọc ghẹo, chỉ cần nhắc tới Sato Miwako là anh nhất định sẽ đỏ mặt, chẹp chẹp chẹp.
Cô vừa mới đi tới cửa liền gặp được Megure Juzo đang tiến vào, hai mắt sáng lên vội vàng bước tới: "Thanh tra Megure, đây là báo cáo tôi đã hoàn thành ạ!"
Megure Juzo nhìn thoáng qua: "Ồ ồ, vất vả rồi Hanada. Báo cáo cứ để đó đi, bây giờ còn có chuyện gấp."
Hanada Saharuna lập tức hiểu ra: "Là có vụ án nào sao?"
Một nhà Edogawa Conan lại đến đâu chơi đó? Ai mà xui xẻo vậy?
Megure Juzo nghiêm túc nói: "Văn phòng luật sư Souma xảy ra án mạng, cô, Matsuda và Takagi đi theo tôi xử lý!"
Hanada Saharuna lập tức đứng thẳng người: "Rõ!"