"Tôi có một danh sách các thành viên Tổ chức Áo đen ẩn nấp trong bộ máy chính phủ Nhật Bản đang muốn tặng cho bà làm quà, lấy không?" Sauza hỏi.
Khi Hanada Saharuna vẫn còn đang khiếp sợ mà trầm mặc, cậu lấy di động ra lắc lắc mấy cái rồi tiếp tục lặp lại: "Lấy không nào?"
Bộ dáng kia cứ như giáo viên bộ môn trước kỳ thi đại học, hưng phấn cầm một đề thi thử của trường khác đi vào phòng học nói với bạn, "Tôi có một cái đề chỉ lưu hành nội bộ, làm xong đảm bảo em sẽ được XX điểm thi đại học, em có muốn không?", nhưng trên thực tế thì đã gấp không chờ nổi muốn bạn làm, còn hận không thể trực tiếp nhét nó vào đầu bạn.
Nhưng Hanada Saharuna lại là học sinh phản nghịch, cô đứng lên xách Sauza dậy ném cậu ra ngoài cửa: "Không cần! Tổ chức có bao nhiêu gián điệp trong chính phủ thì liên quan gì đến tôi! Tôi chỉ muốn yên phận đợi kỳ thi kết thúc, cái khác tôi không quan tâm, bớt ở chỗ này bày trò đi! Nếu cốt truyện nguyên tác bị xáo trộn khiến bài kiểm tra của mọi người thất bại thì ông coi chừng không có trái ngọt mà ăn!"
"Với cả, đừng có mà đến đây nữa! Ông là người tổ chức, tôi là người phía cảnh sát, chúng ta không hợp nhau đâu!" Hanada Saharuna nhìn Sauza từ trên cao xuống, đóng sầm cửa lại.
Sauza bị ném ra ngoài nhanh chóng bò dậy, quay đầu liều mạng gõ cửa: "Hanada, đừng vậy mà! Bà suy xét lại một chút đi! Thăng chức vui sướng biết bao? Bà không muốn cả ngày chỉ ngồi trong phòng điều hòa đọc báo làm cá mặn sao?!"
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, trên mặt Sauza lộ ra biểu tình kinh hỉ: "Bà cuối cùng cũng nghĩ lại....."
Cậu còn chưa dứt lời đã bị nhét một hộp pizza vào tay, Hanada Saharuna vẻ mặt ghét bỏ nhìn Sauza: "Hơn nửa đêm đừng có ở đây gõ cửa nhà tôi! Pizza này coi như là tạ lễ cho bình phun sương kia, cầm lấy rồi phắn đi!"
Nói rồi cô không chút kiên nhẫn đóng sập cửa lại, cứ như thể đang đuổi một người họ hàng mặt dày phiền phức vậy.
Sauza thiếu chút nữa bị ván cửa đập vào mũi, cậu nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, cảm thấy với tính cách của Hanada chắc chắn sẽ không mở ra nữa.
Tuy rằng xúi giục thất bại nhưng ít ra cũng kiếm lời một hộp pizza.
Sauza kẹp hộp pizza ở khuỷu tay, kéo mũ chùm đầu lên ngụy trang đơn giản rồi vội vàng rời khỏi nhà Hanada Saharuna.
- ------------------------------------
Sau khi tiễn Sauza đi, Hanada Saharuna quay trở lại phòng khách tiếp tục bữa tối.
Pizza còn rất nhiều, cô ăn đến no căng bụng. Sau khi ăn hết, cô dọn dẹp bàn sạch sẽ rồi nhét rác vào túi mang vào phòng bếp. Buổi chiều ngày mai sẽ có dì lao công đến quét dọn vệ sinh, đến lúc đó rác cũng sẽ được đổ, tiện vô cùng.
"Phân loại rác ở Nhật đúng là phiền toái, nhất là vứt rác còn phải vứt theo ngày, không thể chịu nổi!" Hanada Saharuna nằm liệt trên sofa xoa bụng, "Có tiền thật tốt ~ Có tiền thì ngày nào cũng có người khác đến dọn dẹp hộ, không cần phiền não ~"
Tuy rằng rút được thẻ thân phận cảnh sát bất hạnh thật, nhưng cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc.
Nói tới đây Hanada Saharuna đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi lớp trưởng. Qua ngày hôm nay tôi đã biết cái bộ ID:INVADED này có bao nhiêu hung tàn. Tôi cảm thấy ông phải thông báo trong nhóm lớp một tiếng, để mọi người cẩn thận một chút.
Vốn dĩ sống ở thế giới Conan đã rất nguy hiểm, bây giờ còn dung nhập với bọn b.iến thái bên kia nữa. Độ hung ác của chúng có thể so với mấy kẻ trong tổ chức được rồi, vô cùng khó chơi. Ông cũng biết vận khí của lớp chúng ta nát như nào mà, nếu đụng phải đám người đó thì 100% gameover. Mau gửi đặc điểm nhận dạng của tội phạm bên ID:INVADED vào nhóm để mọi người ghi nhớ một chút, tránh cho có chết cũng không biết mình chết thế nào."
【 Lớp trưởng [12]: Bà nói cũng có lý......Được, cứ giao cho tôi.】
"Lớp trưởng siêu đáng tin cậy ~" Hanada Saharuna khen ngợi.
Giải quyết xong đại sự, Hanada Saharuna mệt mỏi cả một ngày bắt đầu gục xuống sofa.
Hamster nhỏ không nhịn được nhíu mày.
【 Lớp trưởng [12]: Hanada, vừa mới ăn no xong đừng nằm xuống ngủ luôn. Còn nữa, cả người bà đều là bụi bẩn, đi tắm trước đã!】
Hanada Saharuna che lỗ tai lại, nhưng lớp trưởng ở phương diện nào đó thật sự quá chấp nhất. Thấy Hanada Saharuna chơi xấu liền trực tiếp bò đến trước mặt cô giơ móng vuốt nhỏ lên đánh liên tiếp mười cái. Tuy rằng không đau nhưng cũng chẳng thể ngủ nổi nữa.
Cuối cùng Hanada Saharuna chỉ có thể đầu hàng, mắt díp lại đi vào phòng tắm.
Chờ cô tắm rửa sạch sẽ xong trở về phòng ngủ liền trực tiếp gục xuống giường, một bộ dạng trời có sập cũng sẽ không động. Lúc này lớp trưởng kéo túi xách của cô đi đến.
【 Lớp trưởng [12]: Hanada, điện thoại bà kêu nãy giờ đấy, là thanh tra Megure gọi.】
Hanada Saharuna không muốn phản ứng, nhưng vừa nghe thấy là cấp trên gọi thì chỉ có thể duỗi tay xuống dưới giường lục túi xách. Cô nhắm mắt cầm lấy di động đang rung lên, ấn nghe, thì ra là cô lại lên trang nhất rồi, thanh tra Megure bảo cô ngày mai ở nhà nghỉ ngơi.
"Bởi vì tình huống đặc thù, bên phía truyền thông chỉ chụp được vài bức ảnh mờ. Hơn nữa lúc trước chúng ta dùng mánh lới Kaito Kid để che giấu chuyện của The Gravedigger, cho nên không ai biết kẻ đặt bom là hắn. Truyền thông quăng cái nồi đó lên người Kaito Kid, sau đó lại từ miệng người công nhân biết cô cũng tham dự, vì vậy liền bắt đầu đặt cô với Kaito Kid cạnh nhau rồi bịa đặt loạn xạ.....
Tóm lại hai ngày sau chúng ta sẽ tổ chức họp báo để làm sáng tỏ chuyện này.....Cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Megure Juzo nói.
"Vâng vâng, đều nghe thanh tra ạ." Hanada Saharuna mơ mơ màng màng dạ hai tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó vứt điện thoại trên giường, không đến vài giây đã lăn ra ngủ.
- ------------------------------------
Chờ Hanada Saharuna tỉnh lại thì đã là 12 giờ trưa ngày hôm sau. Cô mơ mơ màng màng bò dậy, hai mắt dại ra nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, qua vài phút mới hồi phục tinh thần.
Cô vừa dụi mắt vừa tìm điện thoại, tìm được rồi thì lại phát hiện đêm qua quên sạc pin, điện thoại đã sập nguồn. Khó trách đến giờ này mà báo thức cũng không kêu.
Hanada Saharuna cắm sạc vào ổ điện cạnh đầu giường, sau đó lại tiếp tục ngồi ngây ngốc trên giường một lúc, mãi đến khi bụng đói kêu vang mới bước chân xuống. Sau đó liền đạp phải túi xách trên sàn nhà, đồ vật bên trong đều văng ra.
"Sao túi xách của tôi lại ở đây?!" Hanada Saharuna kêu một tiếng.
Lúc này lớp trưởng bước vào, thấy một bãi chiến trường trên mặt đất thì lắc lắc đầu.
【 Lớp trưởng [12]: Tối hôm qua điện thoại của bà reo, tôi liền kéo túi xách vào đây cho bà. Ai ngờ bà nghe điện xong là lăn ra ngủ, cứ để mặc kệ nó trên đất.....Xuống giường ít ra cũng phải nhìn rõ rồi mới đặt chân chứ, thế mà cũng làm đổ túi xách được. 】
"Còn không phải là do tôi vẫn chưa tỉnh sao!" Hanada Saharuna vừa nói vừa thu dọn đồ trên đất.
Đột nhiên tầm mắt cô chú ý tới một cái ví tiền màu đen, đó là của Amuro Tooru để quên. Bởi vì hôm qua có quá nhiều chuyện nên cô cũng quên trả lại.
Lớp trưởng cũng thấy, tò mò hỏi.
【 Lớp trưởng [12]: Hanada, cái ví tiền này không phải của bà đúng không? Sao lại ở trong túi bà?】
"À....Là của Amuro Tooru. Hôm trước lúc tôi đưa anh ta về đó, vì tìm phương thức liên lạc với người quen nên đã lục đồ của anh ta, thuận tay nhét ví tiền anh ta vào trong túi luôn. Hôm qua đi làm tôi mới phát hiện ra, cũng định lựa thời gian để trả rồi, nhưng hôm qua nhiều việc quá nên quên mất." Hanada Saharuna nói: "Để lúc khác trả cũng được, thuận tiện cảm ơn hôm qua anh ta cứu mạng tôi.
Ngày hôm qua đúng là kinh khủng quá mà, lúc anh ta ôm tôi nhảy xuống tim tôi thiếu chút nữa ngừng đập luôn. Nếu không phải anh ta đột nhiên nói chuyện phân tán lực chú ý của tôi....."
Hanada Saharuna đột nhiên ngừng lại.
"??" Lớp trưởng chả hiểu gì cả nhìn Hanada Saharuna.
【 Lớp trưởng [12]: Sao vậy? Anh ta nói gì?】
Hanada Saharuna chuyển động cái cổ cứng nhắc, nhìn về phía hamster: "Anh ta nói, lần này thanh Hanada thật sự vô cùng xuất sắc."
Không đợi lớp trưởng phát biểu ý kiến, Hanada Saharuna đã ném ví tiền trên mặt đất, bổ nhào lên giường thét một tiếng chói tai.
"A a a a a a! Anh ta nghe được! Anh ta quả nhiên đã nghe được! Anh ta nghe thấy chuông báo thức của tôi!!" Hanada Saharuna vùi đầu vào gối điên cuồng dùng chân đá giường, sự xấu hổ chưa từng có ập đến trong lòng, giờ khắc này cô còn có xúc động muốn xử luôn Amuro Tooru.
"......" Lớp trưởng. Nhanh như vậy đã bị phát hiện......
"A a a a a ngày đó anh ta giả vờ! Anh ta giả vờ! Khó trách lúc ở thang máy còn nói gì mà năng lực giữ bí mật của mình vô cùng xuất sắc! A a a anh ta đang móc mỉa tôi! Tôi còn ngây thơ cái gì cũng nghe không hiểu! Tên khốn khiếp! Khốn khiếp!!" Hanada Saharuna vừa tức vừa thẹn, che mặt lại không ngừng lăn lộn trên giường, chăn cũng bị cô đá rơi xuống đất.
Hanada Saharuna lăn mấy vòng cũng chưa thể p.hát tiết hết cảm xúc, cầm gối nhảy xuống giường nhắm vào ví vào trên sàn nhà hung hăng đập: "Khốn khiếp! Đồ lừa đảo! Tôi muốn làm thịt anh! Nhất định phải làm thịt anh! Còn giúp anh nữa thì tôi chính là heo! Cứ say ngất giữa đường rồi bị bắt cóc bán nội tạng đi! Chết đi, chết đi!!"
"....." Hanada siêu tức giận, là người trong cuộc lớp trưởng cảm thấy mình nên vớt vát danh dự cho Amuro Tooru.
【 Lớp trưởng [12]:......Cũng có khả năng là lúc trước anh ta khen bà, thấy bà vui như vậy nên mới dùng những lời này để giúp bà phân tán phân tán lực chú ý thì sao?】
Hanada Saharuna đột nhiên nhìn về phía hamster nhỏ: "Không có khả năng! Đó đã là chuyện hơn một tháng trước rồi! Dưới tình huống nguy cấp như vậy, chuyện mà có thể nhớ tới đầu tiên chính là chuyện có ấn tượng sâu nhất! Anh ta dùng câu nói kia để làm tôi phân tâm thì chắc chắn câu đó đã khắc sâu vào trong tiềm thức anh ta rồi!
Với số lần tiếp xúc của tôi và Amuro Tooru, nếu không phải nghe thấy tiếng chuông kia thì hẳn là anh ta phải lấy chuyện hải vương ra làm tôi xao nhãng mới đúng! Cho nên tên khốn khiếp kia nhất là nghe thấy rồi!"
Hanada trên phương diện nào đó đúng là nhạy bén thật......Hamster nhỏ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
【 Lớp trưởng [12]: Như vậy nếu buổi sáng hôm đó anh ta vạch mặt bà ngay tại chỗ thì bà có giận không?】
Lời của lớp trưởng khiến động tác của Hanada Saharuna hơi dừng lại.
Thấy cô có vẻ nghe thủng, lớp trưởng tiếp tục nói.
【 Lớp trưởng [12]: Tôi cảm thấy đối phương cũng chỉ là không muốn làm bà xấu hổ nên mới làm bộ như không biết thôi, đây cũng là một loại dịu dàng mà. Hơn nữa lần này anh ta mạo hiểm đi cứu bà, nói câu kia là vì muốn phân tán lực chú ý của bà chứ cũng không cố ý khiến bà mất mặt. Tóm lại thì, đó cũng không phải lỗi của anh ta.】
Hanada Saharuna buông gối.
Ngau khi lớp trưởng cho rằng lời khuyên của mình có hiệu quả, Hanada Saharuna lại xách cổ cậu lên nhấc tới trước mặt.
Lớp trưởng nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ mình phản chiếu trong đôi mắt đen của Hanada Saharuna, chỉ nghe thấy cô gái trước mặt sâu kín nói: "Xem ra là ông biết chuyện anh ta giả vờ ngủ?"
Lặp lại một lần nữa, Hanada Saharuna ở phương diện này đúng là vô cùng nhạy bén.
Thân thể lớp trưởng cứng hết lại cả rồi, cậu xua xua móng vuốt nhỏ vội vàng giải thích.
【 Lớp trưởng [12]: Hanada sao bà có thể nghĩ như vậy chứ? Tôi tuyệt đối là đang đứng ở vị trí trung lập để phân tích chuyện này mà! Tôi đâu có nói chuyện giúp Amuro Tooru, chỉ vô cùng biết ơn anh ta với cương vị là lớp trưởng của bà thôi, hy vọng bà có thể cho ân nhân cứu mạng của mình một cơ hội giải thích......
A! Tôi vô tội! Hanada bà không thể ném tôi vào bồn cầu! Nếu bà dám làm như vậy tôi nhất định sẽ tuyệt giao với bà! Tuyệt giao ——!! 】
Bị Hanada Saharuna một đường xách vào toilet, lúc nhìn thấy đối phương mở nắp bồn cầu ra, trong nháy mắt lớp trưởng lập tức đoán được ý đồ của cô. Hamster nhỏ màu cam bắt đầu kích động gập bụng lại, hai móng vuốt bé xíu vùng vẫy bám lấy ngón tay Hanada Saharuna.
"Lớp trưởng, tôi hỏi lại một lần nữa, có phải ông đã biết chuyện này ngay từ đầu rồi không?" Hanada Saharuna ấn nút xả bồn cầu, tiếng nước ọc ọc vang lên mang theo mười phần uy hiếp, "Ông không muốn tắm ở bồn cầu đấy chứ?"
【 Lớp trưởng [12]: Đúng đó đúng đó! Hôm đó Amuro Tooru đứng ngay trước cửa phòng bà, chuông báo thức của bà bị anh ta nghe không sót một chữ nào! Bà còn ở trong đó mèo khen mèo dài đuôi mà lăn qua lăn lại như đồ ngốc nữa! Cũng đâu còn cách nào! Ai bảo bà quên đổi chuông báo thức khác! Tôi đã sớm nói bà đừng có dùng nữa rồi, nhưng mà bà đâu có nghe! Lật xe đi! 】
Tên kia quả nhiên cái gì cũng nghe được, Hanada Saharuna nghiến răng.
Bên này hamster nhỏ vẫn còn tiếp tục.
【 Lớp trưởng [12]: Cái này cũng đâu thể trách người ta được! Giọng mình bị cài làm chuông báo thức cũng xấu hổ lắm chứ, tôi thấy tai Amuro Tooru đều đỏ hết cả lên rồi! Hanada bà nên xem lại chính mình đi, là bà quá vô sỉ! Tôi khuyên bà tốt nhất là coi như không biết gì mà trả ví tiền lại cho người ta đi!】
"Phù phù....." Hamster nhỏ một hơi nói một tràng dài, mệt chết cậu rồi.
Hanada Saharuna thả hamster trên đất rồi ngồi xổm xuống nhìn cậu: "Nói sớm chút không phải là được rồi sao, thế mà lại muốn lừa gạt tôi, quá đáng thật đấy. Lớp trưởng, ông phải nhớ kỹ, chúng ta mới là đồng bọn, lần sau nếu tôi phát hiện ông lại giấu giếm tôi cái gì nữa sẽ tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt của ông!"
Lớp trưởng héo, bắt đầu lo lắng đến ngày Hanada Saharuna phát hiện ra thân phận thật sự của Amuro Tooru.....Xong đời, cậu cảm thấy lúc đó sẽ thật sự bị vứt vào bồn cầu.
"Về phần người kia, tôi đương nhiên là sẽ cảm ơn anh ta thật tốt." Hananda Saharuna tiếp tục cười nói, "Ân cứu mạng cùng mối thù mất mặt là hai chuyện khác nhau, lòng dạ của thiếu nữ 18 tuổi chính là nhỏ như vậy đấy."
※※※※※※※※※※