Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

Chương 6




Hoạt động xe đạp vòng quanh thành phố! Lam Vũ khiết vẫn muốn tham gia nhìn một đoàn đều chạy xe đạp do công ty sản xuất trên con đường lớn đón gió rong ruổi, hình ảnh kia chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đồ sộ.

Nói thực, cô động tâm.

Còn nhớ khi đại hội thi đấu xe đạp cử hành, cô canh giữ ở trước TV, khi thấy lái xe chuyên nghiệp chạy xe đạp do máy móc Phong Tấn sản xuất đoạt được giải quán quân thì cô cảm động đến khó hiểu, cả người ở trước TV kích động kêu to.

Cô rất muốn nhìn cuộc đua vòng quanh thanh phố ngày mai một lần.

“Vốn là thư ký La muốn cùng đi với tôi, nhưng cô ấy có chồng, có con nhỏ, muốn cô ấy hy sinh cuộc sống gia đình ngày nghỉ, cho dù trả nhiều phí tăng ca hơn nữa cũng bù lại không được. Không bằng, cô tới đi! Ngày thường cô ấy đối đãi với cô cũng không tệ, coi như làm cho một việc thư ký La, được không?” Lục Tình Xuyên không ngừng mà giựt giây cô.

Đi công tác là một chuyện nhàm chán, nhưng, nếu như có thể có một người bạn không tồi, như thế sẽ mang lại cho Lục Tình Xuyên nhiều chờ mong hơn.

“Được.” Lại là trước khi ý thức được, lời đáp ứng đã thốt ra rồi.

Thật tốt quá! Lục Tình Xuyên không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, nhưng sợ cô đổi ý, vội vàng lấy điện thoại ra, “Tôi lập tức gọi điện thoại báo thư ký La cái tin tức tốt này.”

Đồ ăn của bữa cơm này, ăn đến lâu hơn cả dự tính của Lam Vũ Khiết, Lục Tình Xuyên luôn cao cao tại thượng, luốn thích khổ dịch làm mặt thối cảnh cáo người lạ chớ tới gần, đột nhiên lại bình dân, vốn cho là anh sẽ im lặng không nói tiếng nào, lại không nghĩ tới cả đêm đều là anh phụ trách gợi chuyện.

Cô thì ngược lại, nói ít, nghe nhiều hơn.

Nói thật ra, anh kỳ thật rất khác người. Đại đa số đàn ông đều thích ba hoa khoác lác, thành phần khoe của rất nhiều, lại làm cho người ta cảm thấy phản cảm.

Nhưng Lục Tình Xuyên không giống vậy, anh tự tin, hơn nữa có mục tiêu. Khi con ngươi vốn hung ác hòa tan trong ý cười, làm giảm đi tính nết ác liệt của anh, khiến cho người ta không khỏi có thêm vài phần hảo cảm đối với anh.

Lông mày của anh rất đậm, ánh mắt sâu xa động lòng người, mũi cao thẳng, đúng rồi! Môi của anh rất đầy đặn. Bọn họ từng hôn nhau, cho nên cô biết cái loại cảm giác tốt đẹp này.

Tính bề ngoài, anh tuyệt đối là được ông trời ưu đãi, khi trầm tư u buồn, làm cho người ta càng muốn quan tâm yêu thương.

Lồng ngực, dáng người, cơ bắp, đường cong... Lam Vũ Khiết suy nghĩ một hồi dần dà lại nghĩ đến những thứ dưới áo sơmi và bộ đồ tây. Nghĩ đi nghĩ lại, tâm thần lại hoảng hốt.

“Làm sao vậy, có phải tôi quá ồn rồi hay không?” Anh phát hiện sự trầm mặc của cô, cảm thất bất an.

Vội vàng thu thập tâm tình, cô mím môi cười thẹn thùng, “Như vậy tốt lắm, giống người thường hơn.”

Nhíu mày, “Trước kia tôi thật sự rất tệ sao?”

“Nghênh ngang, tự đại, ngạo mạn, cuồng vọng, không coi ai ra gì...” Cô không khách khí nói ra từng cái.

Lục Tình Xuyên dựng thẳng hai tay lên đầu hàng, “Được rồi, được rồi, tôi đại khái biết trước kia tôi đã làm người ta chán ghét tới cỡ nào rồi.”

“Bất quá bây giờ cũng không tệ lắm, chí ít có thiện lương hơn một chút.” Khiến cô nhịn không được càng ưa thích anh.

“Thật vậy chăng?” Lục Tình Xuyên nhảy nhót hỏi.

“Đương nhiên là nói dối.” Lam Vũ Khiết giở trò xấu nói.

Biểu tình anh cứng đờ, nhưng mà thấy bộ dáng cô nín cười chế nhạo, Lục Tình Xuyên biết mình bị chơi xỏ.

Cô gái này thật sự rất vô pháp vô thiên rồi, cũng dám trêu cợt anh!

Anh nheo mắt lại nguy hiểm, nhưng đáy mắt bất giác lại có thêm vẻ cưng chìu.

Vòng thi đấu chuyên nghiệp, ra sàn diễn là những lái xe hạng nhất đến từ các nơi trên thế giới; nhưng vòng đấu quanh thành phố hôm nay, lại là thuộc loại ấm áp gia đình.

Hiện trường hoạt động to như vậy, sau khi trải qua một đống quan lớn quan nhỏ đọc diễn văn như thường lệ, vòng chạy quanh thành phố được nhân dân và gia đình cổ vũ, chính thức triển khai.

Hơn một ngàn cỗ xe đạp, cơ hồ nổ tung toàn bộ ngã tư đường, nhìn khuôn mặt hạnh phúc chạy băng băng đón gió của mọi người, Lam Vũ Khiết hưng phấn vô cùng.

“So với ở trong này hưng phấn, có muốn đi theo mọi người chạy một đoạn không?” Lục Tình Xuyên không biết từ nơi nào lấy ra xe đạp, thúc giục Lam Vũ Khiết gia nhập với mọi người.

“A? Sao anh đã tới đây rồi? Không phải còn đi theo tổng tài...”

“Hoạt động phía chính phủ đã chấm dứt, tôi rời đi trước, dù sao thời gian đến tiệm bán xe đạp cũng không gấp, có thể đi theo chơi.”

“Nhưng trang phục không chuyên nghiệp.” Cô trêu tức nhìn quần áo trên người hai người.

“Nửa đường gia nhập, cũng đừng yêu cầu nhiều quá.” Anh còn một thân áo vest, áo sơ­mi, giày da, trông rất ngu xuẩn.

Lam Vũ Khiết bị anh giựt giây, dắt xe đạp, đi theo dân chúng, chậm rãi đạp xe, bánh xe kéo tới, xé gió mà đi.

Lục Tình Xuyên khống chế tốc độ, làm bạn bên cô giống như hộ vệ.

“Nhìn thứ mình thích cũng được mọi người thích, cảm giác thật tốt.” Lam Vũ Khiết vui vẻ nói.

“Có hứng thú khiêu chiến hành trình vòng quanh thành phố chân chính hay không?”

“Đương nhiên là có. Trên thực tế, ngành thiết kế chúng tôi đang kế hoạch, lần sau mọi người cùng đi khiêu chiến.”

Lục Tình Xuyên liền biến sắc mặt, vô cùng tham muốn giữ lấy, la hét: “Cái gì? Ngành các cô hầu hết đều là đàn ông, sao cô có thể đi?”

“Vậy thì có sao, có liên quan gì? đâu”

“Làm sao có thể không có vấn đề gì?”

Lục Tình Xuyên rất có ý thức nguy cơ. Chỉ là danh sách nguy hiểm trên tay trước mắt đã có tiểu béo, còn có hai nam trợ lý mới, ném một cô gái như Lam Vũ Khiết tới bên người bọn xấu xa này, rõ ràng là dê vào miệng cọp.

“Không được. Cô tự mình đi đi.” Muốn đi, chỉ có thể đi với anh.

“Chỉ có mình tôi? Thật nhàm chán!” Một đứa ngốc buồn bã đi du lịch một mình, nghĩ đến đã cảm thấy không thú vị rồi.

“Vậy coi như tôi thêm một phần, tôi cũng đi.” Lục Tình Xuyên đột nhiên trở nên kỳ quái bá đạo nói.

“Anh có thì giờ rãnh không? Tôia nghĩ hành trình của anh chật kín rồi.” Cô nhịn không được trêu chọc.

“Đừng lo! Tôi cũng cần khẳng định mình, không được sao?” Khẩu khí ác liệt, tựa như một đứa nhỏ giận dỗi.

Nhìn sự kiên trì khó hiểu của anh, Lam Vũ Khiết cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Thật thần kỳ, nếu là trước kia, có người nói cô và Lục Tình Xuyên có thể giống bạn bè…, có đánh chết cô cũng không muốn tin. Nhưng bây giờ, anh thật sự giống như một người bạn, hơn nữa còn là người bạn có thể nói chuyện trên trời dưới đất.

Trong lòng, có sự vui sướng nồng đậm, còn có sự xôn xao mà chính cô cũng không rõ.

Không đủ... Như vậy hình như còn chưa đủ, lòng tham của cô muốn càng nhiều, nhiều nữa..

Bọn họ quả nhiên phấn đấu quên mình, bởi vì vừa chạy xe vừa nói chuyện phiếm, kết quả hai người càng chạy càng hăng. Càng về sau, hành trình càng trở nên vội vàng khẩn cấp.

Người bạn của ông Lục Tình Xuyên thấy Lục Tình Xuyên thay mặt ông nội đường xa mà đến, cảm động đến nói không ra lời thật lâu, cứng rắn giữ hai người lại bữa tối mới có thể rời đi.

Đợi cho bọn họ bước trên đường về, đã là bảy tám giờ tối.

Sắc trời tối sầm, không khí có vẻ nặng nề trước khi mưa to.

“Anh có ổn không? Có cần tôi hỗ trợ chạy xe hay không?” Lam Vũ Khiết có ý tốt hỏi.

“Cô lo chạy xe mình đi, tôi cũng không muốnnhảy xe.” Rõ ràng là tri kỷ, sợ cô quá mệt mỏi, miệng lại nói những lời làm người nghe không thoải mái.

“Lục Tình Xuyên, chủ nghĩa đàn ông của anh thật sự là không được, xem thường phụ nữ chạy xe sao?” Cô ưỡn ngực, nghiêm túc.

Không muốn phá hư bầu không khí tốt cả một ngày, anh nhanh chóng xin lỗi, “Được, tha thứ cho tôi nói sai. Lam Vũ Khiết tiểu thư, xin cho tôi cơ hội bù lại, để cho tôi tiếp tục đảm nhiệm chức tài xế riêng của cô, tôi cam đoan đưa cô về nhà an toàn.”

Anh giả giọng điệu hèn mọn, khiến Lam Vũ Khiết vừa buồn cười vừa tức giận, nhịn không được đe dọa nói: “Nếu như không làm được, phải bắt anh làm nô lệ cả đời để bù lại mới được.”

Cả đời?? Anh OK a! Chỉ là, làm nô lệ thì miễn, nhưng làm cái khác thì thật ra có thể suy nghĩ, suy nghĩ.

Đèn đường thôn quê không thể so với đô thị, khoảng cách chụp đèn này đến chụp đèn kia, cảm giác thật xa, ánh sáng có thể cung cấp rất hạn chế, có vẻ bóng đêm bên ngoài hết sức dày đặc, Lục Tình Xuyên không dám đạp mạnh chân ga, chỉ có thể cẩn thận tiếp tục ở trên con đường không quen, dựa vào sự chỉ dẫn của vệ tinh mà đi tới.

“Lục Tình Xuyên, anhcó cảm thấy là lạ hay không? Chúng ta giống như cứ vòng quanh ở trong khu này.” Lam Vũ Khiết buồn bực hỏi.

“Thì ra không phải chỉ có tôi cảm thấy nghi hoặc, cô cũng phát hiện à! Chẳng lẽ là hệ thống hướng dẫn xảy ra vấn đề?” Anh đóng công tắc, khởi động máy lên một lần nữa.

Đúng lúc này, một giọt mưa lớn như hạt đậu, không hề báo động trước đánh lên kính chắn gió, hung hăng dọa hai người nhảy dựng. Tiếp theo, mưa to thình lình xảy ra chợt dùng khí thế kinh người mở màn.

Vài giây đồng hồ ngắn ngủn, bốn phía nhất thời lâm vào bên trong một màn sương trắng mênh mông.

“Cơn mưa này quá lớn!” Lam Vũ Khiết bất an nói.

“Tôi sẽ lái xe cẩn thận.” Anh muốn trấn an cô.

Nhưng anh lại không điều khiển được hệ thống hướng dẫn của chiếc xe chuyên dành cho công tác này, nó không phải chỉ loạn phương hướng, thì đột nhiên bãi công, càng về sau, anh không thể không bỏ qua hệ thống chỉ dẫn, quyết định dựa vào trực giác của mình đi trong màn mưa dày đặc như sương mù.

Mưa rơi kinh người, làm cho hai cây cần gạt nước mỏng manh di chuyển hết sức gi­an khổ, một giây trước vừa đẩy nước ra, giây sau lại thấy mơ hồ, tốc độ xe do tầm mắt không tốt, thủy chung vẫn duy trì ở dưới ba mươi km.

Khi hai người cảm thấy đường về nhà ngày càng gi­an khổ thì động cơ bắt đầu không chịu thua kém xuất hiện tiếng đông lạ.

“Lục Tình Xuyên, anh có nghe hay không?” Lam Vũ Khiết khẩn trương hỏi.

“Nghe được. Đáng chết, trăm ngàn đừng thả neo ở loại địa phương quỷ quái này.”

Đúng là miệng ăn mắm ăn muối! Lời Anh vừa mới dứt, xe lập tức tắt lửa.

Anh thử khởi động lại, động cơ kéo dài hơi tàn từ chối vài giây đồng hồ sau liền tuyên cáo bãi công, hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Tôi đi xuống xem một chút. Không có chuyện gì, đừng sợ, cô đừng xuống dưới, bên ngoài mưa rất lớn.” Anh cẩn thận dặn dò.

Cầm đèn pin, Lục Tình Xuyên không tiếc mạo hiểm mưa to xuống xe, mở nắp động cơ ra, ý đồ tìm ra mấu chốt vấn đề.

Không đến thời gi­an 1 phút, mưa to đã đánh cho cả người anh ướt đẫm, mưa không ngừng mà từ khuôn mặt của anh đổ xuống. Mặc kệ anh cố gắng thử như thế nào, xe vẫn bất động như núi.

Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Lam Vũ Khiết nhìn anh bị mưa xối chật vật, trong lòng không nỡ, cơ hồ muốn vỡ ngực.

Rõ ràng là đại thiếu gia thân thể gía trị hơn một tỷ, lại khom người không ngừng vì muốn tìm ra nguyên nhân xe chết máy, anh cũng có thể dỗi, cái gì cũng không làm, nhưng, anh lại làm vô cùng cam tâm tình nguyện.

Cô cũng muốn làm chút gì đó, vì hai người cống hiến một chút tâm lực.

Trong lòng dâng lên một trận cảm xúc phức tạp lập tức, cô không chút nghĩ ngợi đẩy cửa xe ra, đón những giọt mưa rơi làm cho người ta thấy đau chạy về phía anh.

Có thể làm chút gì là được, có thể vì anh ngăn cản một giọt mưa cũng được!

“Cô điên rồi sao, chạy ra đây làm cái gì? Mưa lớn như vậy, cô sẽ bị xối ướt đó.” Anh kích động chất vấn hành vi điên cuồng của cô, một tay ôm cô vào lòng, hận không thể thay cô ngăn trở tất cả mưa gió.

“Để cho tôi giúp anh, tôi muốn giúp anh.” Cô căng giọng rống to, mới có thể để anh nghe thấy.

“Không được, cô sẽ ướt đẫm!” Lục Tình Xuyên không chút do dự đẩy cô, xua đuổi cô trở lại trong xe.

Chưa bao giờ biết gặp mưa lại đau như vậy, quần áo bởi vì mưa đã dán chặt lấy thân thể, cánh tay lõa lồ bị đánh run lên.

Bởi vì vội vàng nghĩ thay đối phương, bọn họ lại lâm vào tranh chấp lần nữa.

“Đủ, Lục Tình Xuyên! Chúng ta đi cùng nhau, gặp vấn đề đương nhiên phải cùng nhau giải quyết, vì sao tôi chỉ có thể tránh ở trong xe, mà không được đi ra cống hiến chút gì cho chúng ta, cho dù là cầm đèn pin giúp anh cũng tốt.”

Đáng chết, anh phải làm sao đây! Mưa lớn như vậy, đánh vào người rất đau, anh phải làm sao đây! Anh tức mình đã để cô chật vật như vậy.

Nhìn đôi mắt sáng không tỳ vết của cô, Lục Tình Xuyên ôm chặt lấy cô, làm cho thân hình nhỏ nhắn của cô tránh ở trong ngực anh, một cỗ xúc động khát vọng, làm cho anh không thể kiềm chế nổi hôn cô, ở trong màn mưa dày đặc.

Mưa lạnh lẽo, nhưng thân thể lại nóng cháy, còn có nụ hôn khắc sâu kia, giống như là một cây đuốc mãnh liệt, ở trong mưa thiêu đốt lênthế lửa kinh người.

Từ cánh môi kề sát, từ đầu lưỡi dây dưa, ngọn lửa xông vào cổ họng, sau đó đốt cháy thân thể hai người.

Nếu không có mưa, chỉ sợ, hai người đã đồng thời hóa thành tro tàn.

Anh yêu cô! Giờ khắc này, Lục Tình Xuyên tinh tường ý thức được, đời này mình chỉ có thể chuyên tâm yêu cô.

Khoảnh khắc kia kết thúc, bọn họ đều thở hồng hộc, giống như kém một giây nữa, ngực cả hai sẽ bị cỗ cảm xúc cường đại này đánh vỡ.

Cô dán lên lồng ngực của Anh, nghe tiếng tim đập của anh, tình yêu, mãnh liệt lấp đầy lòng cô.

Cô không sợ, cho dù muốn đây trong mưa to cả một đêm, cô cũng không sợ, chỉ cần có anh.

Cô quyết định thật nhanh, “Hôm nay chúng ta trở về không được. Đi, đêm nay tìm một chỗ có thể tạm thời dừng chân trướ đã.”

Lục Tình Xuyên ôm cô vào trong ngực, dùng áo khoác ngăn trở cơn mưa công kích, đèn pin trong tay, ở trên con đường mưa như trút này, ánh sáng càng có vẻ mỏng manh.

Thật là nửa bước khó đi, trên đường một đoạn có nhựa một đoạn không có, nếu không có Lục Tình Xuyên đỡ, Lam Vũ Khiết đã sớm ngã đến không biết thành bộ dáng gì.

Anh đơn giản gi­ao luôn áo khoác cho cô, “Khoác lên đi, sau đó leo lên.” Anh ngồi xổm người xuống ở trước mặt cô.

“Tôi rất nặng...”

“Ít lải nhải đi! Nhanh chút! Để tôi cõng cô.” Anh không cho phép từ chối, ra mệnh lệnh thúc giục.

Lam Vũ Khiết cẩn thận nằm úp sấp lên lưng của anh, anh dùng sức đứng dậy, an ổn cõng cô lên lưng, sau đó cất bước tìm nhà dân.

Cô ôm chặt lấy anh, mua đêm lạnh đến làm cho người rét run, chỉ có thân thể anh có thể cho cô sự ấm áp.

Tại sao lại để ý cẩn thận che chở cô như vậy? Sẽ làm hư cô mất.

Nếu đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, cô phải làm sao bây giờ?

“Cám ơn.” Cô bị cảm động, nghẹn ngào nói.

Điều anh muốn không phải là cảm kích. Chỉ là, thứ anh muốn, Lam Vũ Khiết sẽ nguyện ý cho sao?

Không dám nghĩ nhiều, chỉ có khiến cho bước chân tiếp tục nhanh hơn.

Đây là tam hợp viện[1] duy nhất gần đây, Lục Tình Xuyên gõ cửa, tỏ rõ ý định. Hồi lâu, một người phụ nữ trung niên nơm nớp lo sợ mở cửa, ánh mắt cẩn thận.

“Thực xin lỗi, chị ơi, thật xin lỗi tới quấy rầy trễ như vậy, chúng tôi là ở vùng khác đến, bởi vì xe chết máy lại gặp mưa to, có tiện cho chúng tôi ở nhờ một đêm hay không?”

“Là ai vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng của đàn ông, trầm thấp gấp gáp.

“Có hai người trẻ tuổi, xe hỏng rồi, muốn mượn chỗ ở một đêm.” Người phụ nữ quay đầu vào trong phòng trả lời.

Không bao lâu, một người đàn ông đi ra, nhìn Lục Tình Xuyên và Lam Vũ Khiết chật vật một cái, không nói hai lời, lập tức mở cửa ra để cho hai người tiến vào.

“Cám ơn.” Mặt Lam Vũ Khiết bị mưaxối tái nhợt.

Người đàn ông nhanh chóng phân phó người phụ nữ đi thu xếp khăn mặt, nước ấm, để cho hai người rửa mặt chải đầu. “Tôi họ Trương.”

“Trương đại ca, thật có lỗi đã quấy rầy anh, tôi họ Lục, Lục Tình Xuyên.” Phòng khách khô mát, bị hai người làm ướt đẫm.

“Đừng khách khí, đi lại bên ngoài, phải hỗ trợ cho nhau mới đúng. Đợi uống trà gừng trừ lạnh đã, loại thời tiết này mắc mưa, coi chừng bị cảm.”

Rửa mặt chải đầu xong, trên bàn trà phòng khách có một ấm trà, trà gừng nóng hầm hập được phục vụ tận nơi.

“Em uống nhiều chút.” Lục Tình Xuyên thúc giục Lam Vũ Khiết.

“Tôi chống đỡ được mà.” Cô nhíu mặt, nhỏ giọng nói, rất có hương vị cầu xin tha thứ. Đầu lưỡi của cô, thậm chí đã tê rần.

“Chống đỡ được cũng phải uống, ai bảo tay em lạnh như vậy!” Anh phụng phịu ra lệnh, lo lắng cô bị cảm mạo.

Anh bị hai bàn tay lạnh lẽo của Lam Vũ Khiết làm cho sợ hãi, còn có gương mặt tái nhợt của cô, chà xát tay cô, nỗ lực muốn làm cô ấm áp, bởi vì anh thích nhìn bộ dạng tức giận bừng bừng của cô, khỏe mạnh giống mặt trời nhỏ.

Trương đại ca thấy thế, lập tức hiểu ý cười, “Lục lão đệ về sau nhất định là người yêu vợ, tìm chồng phải tìm người như vậy.”

Một câu nói vui đùa, lập tức chọc Lam Vũ Khiết đỏ mặt, cũng không dám nhìn Lục Tình Xuyên thêm một cái.

Quan hệ của bọn họ, ngay cả kết gi­ao cũng không phải, thật sự sẽ có một ngày như vậy sao?

Thành viên trong tam hợp viện là điển hình tam đại đồng đường (ba đời ở chung), đối mặt người đất khách đột nhiên đến tìm hiểu, chỉ có thể chấp nhận sửa sang lại một gi­an phòng khách. “Thật ngại quá, nơi này không phải là nơi tốt gì, thiệt thòi cho hai vị rồi.”

“Trương đại ca trăm ngàn lần đừng nói như vậy, cám ơn anh chị đã thu lưu hai người chúng ta, bằng không, tối hôm nay chúng tôi sẽ phải đội mưa đợi đến khi trời sáng.”

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai, tôi tìm người đến hỗ trợ sửa xe, nhất định sẽ để cho hai người bình an trở về.”

“Cám ơn.”

Đóng cửa phòng, không có tiếng nói chuyện náo nhiệt, chỉ còn lại có tiếng mưa to ngoài cửa sổ còn đang làm càn rơi xuống.

Nhìn một cái giường duy nhất, nghĩ đến lời nói đùa lúc nãy, Lam Vũ Khiết đột nhiên ngượng ngùng không biết làm thế nào cho phải.

Lục Tình Xuyên nhìn thấy vẻ không tự nhiên và bất an của cô.

Anh cố ý bày ra kiểu ngạo mạn của đại thiếu gia, nghênh ngang ngồi bên mép giường, “Đừng nghĩ bảo tôi ngủ ở trên mặt đất, Lục Tình Xuyên tôi cả đời này chưa từng xấu số như vậy. Tóm lại, cô ngủ phần cô, tôi ngủ phần tôi, ai cũng không quấy râtf ai.”

Đẩy cô lên giường, làm bộ không thấy gương mặt hồng lên của cô, Lục Tình Xuyên ngã đầu nằm ngủ.

Lam Vũ Khiết lúc đầu còn lo lắng đề phòng một chút, thấy bộ dáng anh thích ngủ như mạng, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.

Làm ơn đi, dầu gì cô cũng là một cô gái trẻ tuổi chưa gả, xem bộ dạng phụng phịu kia, giống như cùng ngủ một cái giường là anh phải chịu thiệt thòi, thật sự là không còn thiên lý.

Cô kéo chăn qua, tức giận nằm xuống ở bên cạnh anh, bắt chước đưa lưng về phía anh.

Nhắm mắt lại, nghĩ rằng có thể ngủ, lại phát hiện nằm cả buổi, vẫn không có buồn ngủ.

Lam Vũ Khiết phiền chán lật người, vừa vặn, Lục Tình Xuyên cũng xoay người theo, phát hiện người kia cũng là trừng mắt sáng ngời có thần, hai người đều sửng sốt một chút.

Nhìn nhau như vậy, mới phát hiện cái giường nhỏ đến thương cảm, bọn họ đầu kề đầu, ngay cả hô hấp cũng không tránh được phả vào mặt nhau.

“Tay còn lạnh không?” Lục Tình Xuyên quan tâm hỏi.

Tiếng nói khàn khàn giống rượu nồng đậm, chảy xuôi tạo nên một cảm giác là lạ.

Cô vươn tay của mình làm chứng cớ, “Uống nhiều trà gừng như vậy, làm sao có thể còn lạnh.”

Lục Tình Xuyên nắm tay cô, xuất phát từ cẩn thận mà muốn xác nhận hư thật trong lời nói của cô, xác nhận xong rồi, anh lại không chịu buông tay.

Ánh mắt của cô, trong bóng đêm xinh đẹp làm cho người khác không thể bỏ qua, khuôn mặt thanh lệ của cô, gây cho anh thật nhiều thật nhiều tưởng tượng, còn có đôi môi kia... Cảm xúc về nụ hôn kích động trong mưa, còn mãnh liệt khắc ở trong đầu của anh.

Akhông, không thể nhìn nhiều hơn nữa, bằng không, anh thật sự quản mình không được.

Lục Tình Xuyên nhắm mắt lại cực kỳ nhanh, lý trí muốn đánh tan bầu không khí vô cùng thân thiết này, nhưng hành động lại phản bội anh một lần nữa.

Anh tự tay ôm lấy cô, đem thân hình mảnh mai kiều nhỏ của cô kéo vào trong ngực của mình.

“Tình Xuyên...” Cô giật mình sửng sốt.

Đối mặt với tình yêu, Lục Tình Xuyên chưa bao giờ lạc hậu không nắm chắc như vậy, trái tim, rõ ràng đã là con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không chịu khống chế, anh lại còn đang tự vây khốn.

Trước kia, tình yêu với anh mà nói là trò chơi dễ như trở bàn tay, anh cũng không đặc biệt coi trọng, nhiều nhất chính là cho rằng đó là trò tiêu khiển giết thời gian thôi, bởi vì nhiều người thương anh đến làm cho anh khó có thể tiêu hóa, mà anh lại thật đáng buồn tìm không thấy một người khiến mình yêu.

Thẳng đến khi Lam Vũ Khiết xuất hiện, đã thay đổi tất cả.

Lam Vũ Khiết là người phụ nữ đầu tiên anh yêu, hơn nữa còn là yêu điên cuồng, đối mặt cô, trong đầu anh luôn luôn có rất nhiều kế hoạch về tương lai của hai người, đây là lần đầu tiên anh thích một người sâu đến như vậy.

Chính là bởi vì như thế, cảm giác sợ hãi mất đi luôn không ngừng mà khảo nghiệm sức chịu đựng của Anh.

“Anh làm sao vậy?” Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông đột nhiên ôm lấy mình, nhẹ giọng hỏi.

Làm sao vậy, vì sao Lục Tình Xuyên đột nhiên ôm lấy cô, không nói một câu?

Không khỏi khẩn trương, khiến tim cô kịch liệt nhảy lên. Cô biết, cô có thể hung ác đẩy anh ra, nhưng cô lại quyến luyến khoảng cách gần sát như vậy.

Nhiệt độ cơ thể của Anh, xuyên thấu qua vật liệu may mặc mỏng manh, chi tiết truyền tới, làm cho thân cô nóng lên.

Tim cô đập rộn rã, biểu tình ngây ngốc, làm cho Lục Tình Xuyên thập phần phiền chán.

Ánh mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm, “Anh biết anh quả thực giống cầm thú, nhưng, anh muốn em.” Anh lấy hết dũng khí, nói ra khát vọng trong lòng.

Lam Vũ Khiết nghẹn họng nhìn anh trân trối. Trời ạ, anh ta đang nói... Anh tamuốn cô, giống một người đàn ông khát vọng phụ nữ sao?

Cô trừng lớn hai mắt vô tội, bộ dáng kinh hách thật lâu không thể nói gì, làm cho Lục Tình Xuyên cảm thấy mình rất thấp kém.

“Đáng chết, coi như anh chưa nói, em ngủ đi, đừng động vào anh.” Anh phiền chán nhíu chặt mày, như là đang hờn dỗi với chính mình.

Nhìn mi tâm rối rắm của anh, cô giống như bị lây nhiễm sự buồn bực trong lòng anh.

Nếu có thể, cô muốn cho anh tất cả, cho anh sự ấm áp vô cùng tận, vuốt ve nỗi buồn bực trong lòng anh, lau đi vẻ lo lắng trong mắt của anh.

Bởi vì, cô cũng sâu sắc cảm giác được khát vọng mãnh liệt trong lòng mình đối với anh.

Vươn đầu ngón tay, cô đụng chạm lên khuôn mặt nam tính, cảm giác cằm anh đột nhiên cương cứng, cô dịu dàng đưa môi lên, nhẹ nhàng mà đụng chạm làm môi anh.

Anh phát ra tiếng nhẫn nại khàn khàn, chợt dùng ánh mắt nóng bỏng trừng cô, “Đừng như vậy! Anh chỉ là người đàn ông bình thường, nếu em không xác định chính em cũng muốn, liền cách xa anh một chút, anh sẽ không khống chế được.”

Không khống chế được? Là cô làm cho anh không khống chế được sao? Lam Vũ Khiết phát hiện, cô thích loại cảm giác này.

Bởi vì, làm cho anh không khống chế được, không phải người khác, mà chính là cô.

Đúng vậy, cô, yêu Lục Tình Xuyên.

Ánh mắt Lam Vũ Khiết kiên định, đột nhiên bắt đầu giãy dụa, giống con bướm nóng lòng giương cánh, muốn giãy từ trong kén ra.

Rốt cuộc, cô giãy cái chăn cũ nặng trên người ra, làm cho mình nằm trên một góc độ rất cao so với anh

Bưng lấy mặt của anh, vừa chân thần lại thành kính hôn anh đang hết sức kinh ngạc.

Sợi tóc phất qua mặt của anh, vị cay của trà gừng, kích thích hai người, cũng thức tỉnh dục vọng bị áp lực đau khổ, làm cho tất cả nhẫn nại đều ùa ra như đê vỡ.

Nhíu mày khẽ nguyền rủa, Lục Tình Xuyên cực kỳ nhanh bắt lấy bả vai của cô, sợ hãi cô tùy thời sẽ bay đi, anh không ngừng mà hôn sâu hơn, hưởng ứng sự thành kính của cô, một cỗ dục vọng mãnh liệt, tựa như trận mưa to gấp gáp kia, mãnh liệt ùa tới.

Anh xoay người bắt được cô, ánh mắt như lửa tập trung ở người phụ nữ yêu quý dưới thân.

Đôi mắt không nhiễm chút bụi bặm của cô dừng trên mặt anh, trong suốt lại thánh khiết.

“Không sợ anh sao?” Anh khàn khàn hỏi.

Lam Vũ Khiết không đáp, mấp máy môi, nhẹ lắc lắc đầu, tỏ ý hưởng ứng.

Lục Tình Xuyên mừng rỡ, hai tay cẩn thận nâng khuôn mặt của cô lên, nóng bỏng hôn lên đôi môi đầy đặn ướt át của cô.

Không có phản kháng cùng né tránh, cô để cho anh chủ động làm tất cả...

Anh đụng chạm khuôn mặt thất thần của cô, một vệt ửng đỏ nhuộm hồng gương mặt cô, anh kìm lòng không đậu hôn hít mi tâm của cô.

Mở mắt ra, cô thấy gương mặt quen thuộc, bày ra một nụ cười yếu ớt, “Tình Xuyên...”

“Anh ở đây.” Anh buộc chặt cánh tay.

Ôm lấy nhau, giống như tìm được một nửa đã mất đi, kiếp này không còn gì để tiếc nuối.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Tam hợp viện: