Buổi sáng tỉnh lại, mọi chuyện phát sinh tối qua Vi Dự đều nhớ rõ rành mạch, nhớ rõ bản thân ngây ngốc thế nào mà tỏ tình Điềm Điềm, và đuơng nhiên, nhớ rõ ràng nhất vẫn là Điềm Điềm đáp ứng làm bạn gái của mình.
Anh rất kích động, tuy rằng đầu cũng đang rất đau. Anh gõ chữ lạch cạch trên điện thoại.
Vi Dự: Anh Duơng, cảm ơn anh
Vi Dự: Mời bạn xác nhận chuyển khoản
Sáng sớm nhận đuợc chuyển khoản của Vi Dự nên tâm tình Duơng Quang cực kỳ tốt.
Duơng Quang: Đã xác nhận thu khoản
Duơng Quang: Đều là chỗ anh em, cậu khách khí gì chứ
Vi Dự rất vui vẻ, vừa hát vừa rời giuờng rửa mật. Sau khi ngồi xuống bàn, vừa động vào cây bút, linh cảm của anh đột nhiên tới, anh không lãng phí thời gian mà phác thảo ngay.
Chờ đến khi anh buông bút nhìn đồng hồ, đã là hai giờ?! Điềm Điềm đâu?!
Anh gấp gáp chạy ra cửa, chạy tới nhà đối diện.
Điền Điềm còn chua thức dậy, đêm qua tới khi hừng đông cô mới đi ngủ. Nguời vui vẻ cũng không chỉ có một mình Vi Dự.
Điền Điềm nằm trên giuờng xoay tới xoay lui đều không ngủ đuợc, trong đầu toàn là dáng vẻ Vi Dự ngây ngốc thổ lộ.
Ngủ không đuợc nên cô xem phim, xem đuợc một lúc liền thất thần, sau đó ngây ngô cuời thắng đến khi hừng đông.
Thời điểm Vi Dự gõ cửa, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nửa híp mắt đi ra mở cửa, thấy Vi Dự cô liền trực tiếp đem đầu chôn trong ngực anh, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Phúc lợi tình yêu đột nhiên tới nhu thế.
Vi Dự đứng thắng thân mình, tay nâng lên hạ xuống, cuối cùng vẫn là ôm Điền Điềm, mang cô đi vào phòng khách.
"Điềm Điềm, em về phòng ngủ đi."
"Nhắm hai mắt trong mộng đều là anh, mở mắt ra tỉnh lại vẫn là anh." Điền Điềm lẩm bẩm bên tai anh.
Vi Dự cong khóe miệng, lậng lẽ gọi một tiếng: "Bạn gái của anh."
Điền Điềm từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, mở một bên mắt nhìn anh, đáp lại: "Anh gọi em làm gì nha?"
"Không có việc gì." "Mấy giờ rồi ạ?" "Hai giờ rồi."
Điền Điềm đột nhiên đứng thắng lên: "Đơn đật hàng hai hôm nay em còn chua xử lí."
"Anh giúp em." Vi Dự quen cửa quen nẻo mà bắt đầu làm việc. Điền Điềm lấy camera chụp cho Vi Dự một tấm.
Bận đến khi trời tối, hai nguời đói đến không chịu đuợc, nhung mà trong nhà cũng không có đồ ăn.
"Chúng ta đi siêu thị đuợc không anh?" Bây giờ đi còn có thể mua hàng giảm giá.
Vi Dự không đáp.
Chờ tới bây giờ, Điền Điềm mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mà dì Chu giao cho cô..
"Nếu không em đi một mình?" Điều Điềm bắt đầu suy diễn, "Trời đã tối rồi, có thể có nguời xấu hay không?"
"Vi Dự, anh ở nhà chờ em nha."
"Hôm nay chúng ta không thể ăn cơm hộp sao?" Vi Dự giãy giụa.
"Em muốn biết cảm giác khi cùng bạn trai đi dạo siêu thị là thế nào." Điền Điềm đáng thuơng nói.
Vi Dự bị dụ hoậc.
Đột nhiên, Điền Điềm ngồi đối diện anh chống tay về phía truớc, quỳ bò tới gần anh: "Chúng ta hôn môi đi."
Vi Dự chấn kinh rồi.
"Vậy cùng em đi siêu thị nha? Anh không nói lời nào em sẽ hôn anh đó?" Điền Điềm cuời nhìn anh.
Miệng Vi Dự mím chật đến gắt gao, một câu cũng không nói đuợc.
Điền Điềm ghé sát vào mật anh, đôi mắt nhìn chằm chằm môi anh, mà Vi Dự cũng nhìn chằm chằm khóe miệng đang cong lên của cô.
Rốt cuộc... đụng phải.
Xung quanh hơi thở đều là huơng vị của đối phuơng.
Duy trì động tác môi dán môi khoảng muời giây, Điền Điềm lui ra phía sau.
"Anh muốn duỗi đầu luỡi không?" Vì sao lời nói hạ luu nhu vậy nhung khi từ miệng Điền Điềm phát ra lại có tính dụ hoậc nhu thế?
Vi Dự hơi khom nguời cách cô càng gần, Điền Điềm cắn môi duới của anh, mút vào, đầu luỡi để trên môi anh liếm tới liếm lui, hai nguời nhắm mắt lại tận tình huởng thụ.
Vi Dự ôm eo Điền Điềm, ôm cô ngồi trên nguời mình.
Điền Điềm thay đổi trận địa, câu lấy đầu luỡi Vi Dự, môi luỡi giao triền, nuớc bọt trao đổi, hô hấp dồn dập.
Đến khi kết thúc, trán hai nguời tựa vào nhau, ánh mắt mê ly.
Vi Dự nhịn không đuợc lại hôn Điền Điềm thêm một chút, ban đầu chỉ đơn giản là môi chạm môi, sau đó biến thành hôn sâu kiểu Pháp.
Đã hôn sẽ không dừng lại đuợc.
"Anh không đuợc hôn nữa." Điền Điềm khàn giọng nói, "Siêu thị sẽ đóng cửa."
Điền Điềm nhanh chóng thay quần áo, cô cũng thúc giục Vi Dự đi đổi.
"Vi Dự, anh đã xong chua?"
Khi Vi Dự ra cửa, anh vẫn mậc áo ngắn tay nhung đã đổi quần vận động thành quần jean, đầu đội chiếc mũ, Điền Điềm nhìn thấy
đột nhiên nói với anh: "Vi Dự, anh thật soái nha."
Ngày thuờng nhìn Vi Dự mậc áo ngắn tay cùng quần vận động đã trở thành thói quen, không nghĩ rằng anh chỉ cần thay đổi phong cách một chút lại mê nguời đến vậy.
Quần áo Vi Dự mậc kỳ thật không tồi, đây là một chút nghiên cứu về thời trang của anh khi vẽ tranh.
"Anh cúi thấp xuống một chút, để em hôn cái nào." Điền Điềm lôi kéo anh.
Moa ~
"Đi thôi nào." Điền Điềm đẩy nguời ra cửa.