Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 5




Kỳ Thù không quá hiểu về thân thể lô đỉnh.

Trong giới Tu chân, không thiếu tu sĩ vì muốn đi lối tắt mà biến người khác thành lô đỉnh để thải bổ luyện công. Nhưng thân thể chân chính trời sinh lô đỉnh rất hiếm thấy, ngay cả Kỳ Thù cũng mới chỉ đọc trong sách.

“—— ai da!”

Sáng sớm trong Tàng Thư Các bỗng vang lên tiếng kinh hô. Hàng chục cuốn sách từ trên giá cao rơi xuống, đập tung tóe xuống đất, tung bụi mù mịt.

Mạc Thất bước nhanh qua từng giá sách, đến giá cuối cùng chỉ thấy sách cổ chất thành núi, một mảnh vạt áo lộ ra dưới đống sách.

“Ai vậy?”

Tay Mạc Thất vẫn đang cầm một cuốn sách, hắn cau mày: "Là vị trưởng lão nào đang ngồi dưới đó, không biết mấy giá này không cho phép đệ tử bình thường sử dụng sao? Buổi sáng sao không đi học mà trà trộn vào đây? Sao ta không thấy ngươi?"

Một tay kéo góc núi sách ra.

Mạc Thất: “Kỳ sư huynh?!”

“Là ta.” Cả người Kỳ Thù đều bị vùi vào trong núi sách, cậu xoa xoa thái dương bị gáy sách đâm đau, “Còn nữa, không phải buổi sáng ta trà trộn vào đâu nhé, ta đã ở đây cả đêm qua.”

“Ai da đại sư huynh, ngươi ở đây làm gì…… mà ngươi muốn tìm sách gì thì bảo ta là được, sao lại biến thành như vậy……” Mạc Thất vội vàng bước lên, luống cuống tay chân kéo cậu ra, lại đau lòng nhìn đống sách hỗn độn trên đất, “Mấy cuốn này đều là sách cổ không xuất bản nữa, ta phải thu dọn tới bao giờ đây……”

“Ta chỉ muốn tìm một cuốn sách thôi, ai mà biết trên đó có nhiều thứ như vậy.” Kỳ Thù phủi phủi bụi trên vạt áo, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Mạc Thất ngồi xổm trên đất nhặt từng quyển sách lên, nghe vậy thì im lặng một lát: “Sư huynh, ngươi không ở Côn Luân này ba năm, Tàng Thư Các đều do ta quản, không lẽ ngươi không biết chuyện này sao?”

Kỳ Thù chớp chớp mắt.

Cậu thực sự không biết đấy.

Trong môn phái, Mạc Thất đứng thứ tư, là đệ tử của quyền chưởng môn Thanh Lan tiên tôn. Tiểu tử này từ nhỏ đã là mọt sách chính hiệu, thời gian ngâm mình trong sách còn nhiều hơn thời gian luyện công, vì vậy mà không ít lần bị giáo huấn.

Giờ được phái tới trông coi Tàng Thư Các cũng coi như đúng người đúng việc.

Mạc Thất dọn xong một chồng sách rồi đi ra ngoài, Kỳ Thù nghĩ nghĩ, đuổi theo: “Ta tới giúp ngươi!”

Hai người đi tới đi lui mấy lần, dọn hết đống sách mà Kỳ Thù làm rơi, sau khi sắp xếp và phân loại xong mới để về chỗ cũ.

Kỳ Thù xếp xong chồng sách cuối cùng rồi tựa vào mép bàn: "Ta nói này lão tứ, ngươi đừng vội, lát nữa ta sẽ giúp ngươi phân loại, ngươi giúp ta một việc được không?"

“Thôi thôi, ai không biết sư huynh ngài nhìn thấy sách thôi liền mệt rã rời, nào dám để ngươi giúp.” Mạc Thất nói, “Có chuyện gì nói thẳng đi.”

“Đúng đó, ta nào có bản lĩnh xem qua là không quên như Mạc sư đệ.” Đối phương trả lời như vậy, Kỳ Thù cầu mà không được, vui tươi hớn hở cười lại với hắn rồi hỏi, “Ngươi trông coi Tàng Thư Các nhiều năm như vậy, chắc là đã đọc hết sách trong này rồi đúng không?”

Mạc Thất nhìn cậu một cái, muốn nói lại thôi.

“Sư huynh, ngươi có biết này Tàng Thư Các có bao nhiêu sách không?”

Kỳ Thù: “Bao nhiêu?”

Mạc Thất: “Ba vạn bảy ngàn năm trăm sáu mươi ba cuốn.”

Kỳ Thù: “……”

Kỳ Thù: "Chính xác vậy sao?"

“Ta muốn nói.” Mạc Thất buông sách trên tay, “Dù ta có không ngủ không nghỉ cũng không thể đọc hết được.”

Kỳ Thù: “Vậy ngươi đọc được bao nhiêu rồi?”

Mạc Thất cẩn thận nghĩ: “Chắc là hơn hai vạn ba ngàn cuốn.”

Kỳ Thù: “…………”

Số lượng này với đọc hết rồi khác nhau à?

Kỳ Thù thanh thanh giọng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta tìm một quyển sách.”

Mạc Thất: “Sách gì vậy?”

“Ta nhớ rõ Tàng Thư Các có một quyển sách nói về việc làm thế nào để luyện hóa lô đỉnh, lúc nhỏ ta đã nhìn thấy rồi, nhưng giờ tìm kiểu gì cũng không thấy.”

Động tác sắp xếp sách của Mạc Thất dừng lại.

Hắn đứng dậy, đầu tiên nhìn nhìn vào trong Tàng Thư Các, sau đó bước nhanh ra đóng sầm cửa lại.

Kỳ Thù hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

“Ta mới là người muốn hỏi ngươi làm cái gì ấy!” Mạc Thất vội la lên, “Sư huynh, luyện hóa lô đỉnh là điều tối kỵ trong môn phát, bị người khác phát hiện là sẽ bị trục xuất khỏi sư môn. Tu vi của ngươi cao như vậy rồi, lại là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu tiên tôn, sao phải luẩn quẩn trong lòng như vậy?”

“……” Kỳ Thù: “Ta không phải ta không có……”

Mạc Thất: “Thế thì ngươi tìm sách làm gì?”

Kỳ Thù im lặng.

Cậu tìm sách đương nhiên là muốn biết giờ phải làm gì để giúp sư tôn, nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho người ngoài.

Kỳ Thù suy tư một lát, nghiêm túc nói: “Nếu ta nói cho ngươi, ngươi phải giúp ta giữ bí mật đấy.”

Mạc Thất: “Tất nhiên.”

Kỳ Thù từ từ thở dài, làm ra vẻ buồn bã: “Kỳ thật là vì ta muốn cứu người.”

“Lần này xuống núi rèn luyện, ta quen biết một người, rồi nhất kiến khuynh tâm. Nhưng gần đây ta mới biết hắn có thân thể trời sinh lô đỉnh cực kỳ hiếm gặp, khoảng thời gian trước hắn tu hành gặp phải bình cảnh, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Nếu không tìm cách sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.”

“Lão tứ, ngươi nói xem, ta khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, sao lại trớ trêu như thế chứ……”

Khi nói lời này, vẻ mặt Kỳ Thù rất đau lòng, thậm chí giọng nói còn run rẩy, ai nghe thấy cũng phải cảm động.

Ánh mắt Mạc Thất cũng mềm xuống, hắn giơ tay vỗ vỗ vai Kỳ Thù, thở dài nói: "Sư huynh, không ngờ ngươi lại là người trọng tình như vậy."

Hắn dẫn Kỳ Thù vào trong noãn các của Tàng Thư Các rồi ôm một chồng sách rầm một phát đặt trước mặt cậu, bụi bay mù mịt.

“Đây là tất cả những ghi chép về lô đỉnh có trong Tàng Thư Các.”

Kỳ Thù nhìn chồng sách còn cao hơn cả mình, nghẹn họng trân trối: “Tất cả đều là sao?”

“Tạm thời chỉ có như vậy thôi, có lẽ còn sót vài quyển, để ta đi tìm một chút.” Mạc Thất nói, trong ánh mắt hoảng sợ của Kỳ Thù, hắn trịnh trọng vỗ vai cậu, “Cố lên, Kỳ sư huynh.”

Sau đó hắn đóng cửa noãn các rồi ra ngoài.

Từ nhỏ Kỳ Thù đã không thích đọc sách. Trước khi cậu tới Côn Luân bái sư, thôn cậu sống rất nghèo, chẳng có điều kiện mà đọc sách biết chữ. Sau khi cậu tới Côn Luân, sư tôn mới dạy cậu, nhưng so với những cái đó, cậu càng thích giơ đao múa kiếm, tu tập công pháp.

Đống sách Mạc Thất đưa tới còn nhiều hơn toàn bộ chỗ sách cậu đã đọc trong đời.

Nhưng vì sư tôn.

Nhịn thôi.

Kỳ Thù hít một hơi thật sâu, vớ quyển sách gần mình nhất rồi mở ra.

Một lát sau, cậu đóng thật mạnh sách vào.

Này con mẹ nó viết cái gì vậy?

Sách cổ đa phần đều dùng từ tối nghĩa, rõ ràng chữ nào cũng biết nhưng ghép vào lại đọc không hiểu, đây cũng chính là lý do tại sao Kỳ Thù không thích đọc sách.

Chính là vì cậu không đọc được.

Từ phản ứng ngày hôm qua của sư tôn, Kỳ Thù biết hắn tuyệt đối sẽ không nói sự thực với cậu, nếu cậu không làm gì đó thì cũng chỉ có thể nhìn tình huống của sư tôn càng ngày càng nghiêm trọng. Cứ thế mãi, tẩu hỏa nhập ma thì cũng thôi, chủ yếu là tính mạng của sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.

Vẫn phải đọc sách thôi.

Kỳ Thù cầm cuốn sách khi nãy lên, lại lấy một cuốn khác từ trong chồng sách ra.

Cuốn sách này trông mới hơn rất nhiều, trên bìa sách có vẽ hai người nhỏ bằng hình người que, nhưng không có tên.

Kỳ Thù mở trang đầu tiên, dưới góc phải viết một hàng chữ nhỏ, thể chữ rất đẹp.

——《 “Linh tu bí pháp” dạy ngươi cách song tu cùng lô đỉnh》

Kỳ Thù: “……”

Sắc trời dần tối, Mạc Thất còn đang sắp xếp lại đống sách cổ bị Kỳ Thù làm rơi kia. Ánh nến cạnh bàn khẽ nhúc nhích, có người đến.

Mạc Thất không buồn ngẩng đầu: "Sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Tàng Thư Các nghiêm cấm đệ tử vào. Ngày mai mời đến sớm."

Bước chân người kia vẫn không ngừng, đi đến trước mặt hắn.

“Có phải ngươi nghe không hiểu ——” Mạc Thất ngẩng đầu nói, sau đó thì ngây ngẩn cả người.

Người trước mặt mặc áo choàng trắng, sắc mặt lạnh như băng.

“Tiên tiên tiên —— Tiên Tôn!” Mạc Thất té lộn nhào từ ghế trên xuống dưới, hắn quỳ rạp xuống đất, “Đệ tử kiến quá Tiên Tôn!”

Ánh mắt Cố Hàn Giang chỉ dừng trên người hắn trong chớp mắt, sau đó liền nhàn nhạt dời đi, lạnh lùng nói: “Kỳ sư huynh ngươi đang ở đây?”

“Kỳ, Kỳ sư huynh……” Mạc Thất run đến mức nói chuyện thắt cả đầu lưỡi, lại tiếp tục run rẩy chỉ về hướng noãn các.

Cố Hàn Giang không để ý tới hắn, lập tức bước tới nơi đó.

Bước chân hắn vững vàng, không nhanh không chậm, từ đầu đến chân đều lộ ra dáng vẻ người sống chớ lại gần.

Thẳng đến khi thân ảnh Lăng Tiêu tiên tôn biến mất giữa mấy kệ sách, Mạc Thất mới hoàn hồn, lòng còn sợ hãi mà ngã ngồi trên mặt đất.

Lăng Tiêu tiên tôn càng lúc càng dọa người, không biết Kỳ sư huynh làm sao mà ở cùng hắn được.

Ơ khoan……

Ngày thường Tiên Tôn rất hiếm khi rời khỏi Bách Trượng Phong, càng sẽ không tới loại địa phương như Tàng Thư Các này. Nhưng hôm nay ngài ấy giận như vậy, suốt đêm tìm tới, liệu có phải là đã biết Kỳ sư huynh ở thế gian bí mật có ý trung nhân mang thể chất lô đỉnh không?

Trong lòng Mạc Thất rất hoảng sợ.

Sao có thể chứ.

Lăng Tiêu tiên tôn cũng không tâm người khác suy đoán thế nào. Hắn rất nhanh đã tới bên ngoài noãn các, đang muốn gõ cửa, lại nhìn thấy khung cảnh bên trong qua khe cửa.

Kỳ Thù quay lưng về phía cửa, ghé vào chiếc bàn thấp bé, không hề nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ rồi.

Cố Hàn Giang hơi suy tư một chút, đầu ngón tay ngưng khí, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Hắn lặng yên không tiếng động bước vào.

Noãn các này là để cho đệ tử trong môn phái đọc sách, có hơn chục noãn các giống nhau, mỗi gian đều không quá lớn, sau khi đặt một cái bàn thì không còn chỗ nào khác.

Kỳ Thù chân dài tay dài nên chỉ có thể nằm co bên bàn, trông rất tội nghiệp.

Cậu lăn lộn trong thư viện cả ngày, đầu tóc không dùng thúc quan mà chỉ buộc đơn giản bằng dây buộc tóc, trên trán còn có vài sợi tóc xõa ra. Mặt cậu vẫn còn lấm tấm tro bụi từ đâu đó, bẩn y như một con mèo mướp.

“Sư tôn……”

Kỳ Thù hiển nhiên ngủ không quá thoải mái, cậu cau mày giật giật, trong miệng còn thấp giọng nói mơ: “Người đừng không để ý tới con nha……”

Ánh mắt Cố Hàn Giang khẽ nhúc nhích.

Hắn đứng yên bên người Kỳ Thù, thanh âm cực nhẹ: “Hôm qua đã trắng đêm không về rồi, hôm nay còn tính qua đêm ở đây.”

“…… Rõ ràng là người không để ý tới con.”

Tu sĩ rất nhạy cảm với thế giới bên ngoài, chưa kể Kỳ Thù còn ngủ không yên, cảm giác có người đến gần liền mơ màng mở mắt ra.

“Sư tôn?” Cậu xoa xoa đôi mắt, “Sao người lại ——”

Vừa định đứng dậy, hai chân tê dại vấp phải gầm bàn, ngã trở về vị trí cũ: "Au... cái bàn này. Khụ khụ, sư tôn, sao người….người lại tới đây?"

Cố Hàn Giang: "Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, tới tìm ngươi."

“A?” Kỳ Thù sửng sốt, giờ cậu mới chú ý tới bên ngoài đã trời tối, “Thì ra đã trễ thế này rồi, xin lỗi sư tôn, con ——”

“Tại sao đêm qua không về?” Cố Hàn Giang ngắt lời cậu.

“Con……….”

Kỳ Thù vò đầu bứt tóc, có chút xấu hổ.

Đương nhiên cậu không phải cố ý không về, nhưng cái tật xấu vừa thấy sách đã mệt rã rời này của cậu thật chẳng có cách nào. Hôm qua không ai phát hiện cậu ở Tàng Thư Các, nên cậu đã ngủ từ trước giờ giới nghiêm cho đến sáng sớm nay..

Cố Hàn Giang bỗng nhiên nói: “Ngươi sợ ta sao?”

“A?”

Kỳ Thù ngây ngẩn cả người.

Cố Hàn Giang đứng phía trước cúi nhìn cậu, gương mặt vẫn lạnh lùng không nhìn ra được chút cảm xúc nào. Nhưng Kỳ Thù đã hiểu ý hắn.

Đêm đó, Cố Hàn Giang suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, đã….làm vài việc bình thường sẽ không làm với Kỳ Thù.

Tuy trong lòng Kỳ Thù cũng không để ý, nhưng đúng lúc cậu không về tận hai đêm, tất nhiên sẽ khiến đối phương hiểu lầm.

“Con không trốn tránh sư tôn!” Kỳ Thù cũng không rảnh lo chuyện mất mặt hay không, cậu vội vàng giải thích, “Hôm qua con tới Tàng Thư Các là vì muốn đọc sách, nhưng lại không cẩn thận ngủ mất, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rõ nên con mới không về. Đệ tử thật sự không có ý muốn trốn tránh sư tôn, sư tôn tin con đi.”

Cố Hàn Giang lẳng lặng nghe cậu nói xong, lại chăm chú nhìn cậu một lát, sau đó mới nhàn nhạt dời đi.

“?” Kỳ Thù nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, “Sư tôn, vừa rồi có phải người mới cười không?”

Cố Hàn Giang: “……”

Cố Hàn Giang: “Không.”

“Đâu mà, rõ ràng người vừa cười?” Kỳ Thù hỏi, “Rất buồn cười sao?”

“Ừm.” Cố Hàn Giang vậy mà lại nghiêm túc gật gật đầu, thấp giọng nói, “Ngươi từ nhỏ đến lớn đã như thế rồi.”

Thành tích khi học kiếm thuật luôn đứng đầu, nhưng cứ luận kinh khóa lại không đạt tiêu chuẩn, vừa thấy sách đã ngủ, rất nhiều lần đều là Cố Hàn Giang ôm cậu về phòng.

Kỳ Thù nghe Cố Hàn Giang nhắc tới chuyện khi còn nhỏ liền không quá vui vẻ, vì cậu có cảm giác sư tôn cứ coi cậu như trẻ con vậy.

Cậu không muốn làm một đứa trẻ, cậu muốn trở thành……

Khụ, hơn nữa tu vi hiện tại của cậu cũng không thấp, thừa sức bảo vệ sư tôn.

Kỳ Thù không vui nhíu mày, nhưng cậu chưa kịp nói gì đã nghe thấy Cố Hàn Giang hỏi tiếp: “Đang xem sách gì mà quên ăn quên ngủ như vậy?”

Tâm tình hắn rõ ràng đã tốt hơn trước một chút, hu tôn hàng quý mà cong lưng, duỗi tay lấy sách trước mặt Kỳ Thù.

Không nghiêng không lệch, vừa lúc cầm được quyển《 linh tu bí pháp 》.