Hôm Nay Cũng Không Bị Phu Quân Bỏ Rơi

Chương 62




Sa mạc tháng Tám tuyệt đối không phải là thời điểm lý tưởng để tìm người. Cát vàng thấm qua cổ áo của Thẩm Thanh Nhiên, cọ xát vào làn da mềm mại khiến da bị trầy xước, viêm nhiễm. Cậu mím chặt môi, như một cây dương bất khuất đứng hiên ngang trên trời đất, vươn lên kiên định qua bao thiên niên kỷ.

Áo trắng của Thẩm Thanh Nhiên bị phủ đầy bụi, những ngày qua cậu đã không biết gầy đi bao nhiêu. Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, phía đông đã bắt đầu mưa, màn mưa đen kịt treo trên sa mạc, chia cắt trời đất làm đôi.

Trước khi cơn mưa ập đến, họ tốt nhất nên trở về lều tạm.

Thẩm Thanh Nhiên cưỡi ngựa trắng, đưa tay sờ vào cổ áo, vô tình chạm vào chiếc còi nơi ngực, năm ngón tay lập tức siết chặt qua lớp vải.

"Chủ nhân ngươi không bị kẻ ác bắt làm con rể đấy chứ? Một kẻ đánh trận, sao lại đẹp trai đến thế, cứ như vậy sẽ rước họa vào thân mất." Thẩm Thanh Nhiên nghĩ đến con gái của Hầu gia, không khỏi lo lắng sâu sắc.

Trong những câu chuyện thường kể, một cô gái nông dân nhặt được vị tướng quân bị thương nặng và mất trí nhớ, cứ thế cứu chữa như một kẻ ngốc, rồi hai người cùng nhau làm nông, sinh tình cảm...

"Đáng chết!" Thẩm Thanh Nhiên càng nghĩ càng tức giận, cậu tìm kiếm lâu như vậy, chẳng lẽ Tiết Phỉ Phong thực sự đã bỏ đi với người khác rồi sao?!

Cậu lấy chiếc còi ra, lấy hết sức thổi.

"Tiết Phỉ Phong, nếu ngươi nghe thấy thì ra đây ngay!"

Thẩm Thanh Nhiên hạ còi xuống, má cậu đau nhức, gương mặt lập tức trở nên ủ rũ.

Tiết Phỉ Phong rốt cuộc ở đâu, đừng trốn nữa, dù có nói rằng hắn muốn cưới người mới cũng được, cậu thà rằng Tiết Phỉ Phong là kẻ vong ân bội nghĩa.

Thường Bách và những người khác mang theo lều trại tìm kiếm, đến đâu thì dựng lều ngủ ở đó. Địa điểm này đã cách xa doanh trại, khi trời đẹp, bầu trời sao lấp lánh, ngân hà mênh mông chiếu sáng cát trắng như tuyết. Thẩm Thanh Nhiên mở mắt ra nhìn trời sáng, nhưng cậu thậm chí không nhớ được đêm qua có sao hay không.

Thẩm Thanh Nhiên vịn vào cổ ngựa, chậm rãi trượt xuống từ lưng ngựa, kiệt sức đến nỗi không thể xuống ngựa một cách thanh thoát, vụng về như một đứa trẻ ba tuổi.

"Đinh— Hạt đậu xanh mà ngươi đánh dấu đã nảy mầm!"

Một âm thanh cơ học bất ngờ vang lên, Thẩm Thanh Nhiên đang xuống ngựa bỗng mất thăng bằng, "phịch" một tiếng ngã vào cát vàng dưới chân.

"Phu nhân cẩn thận!"

"Phu nhân!"

Mọi người xung quanh đồng loạt hốt hoảng, vội vã đào Thẩm Thanh Nhiên ra khỏi cát.

"Khụ khụ khụ..." Thẩm Thanh Nhiên nhổ cát trong miệng ra, vui mừng đến mức không thể hiện nổi cảm xúc, toàn thân run rẩy, "Ta, ta biết hắn ở đâu rồi! Ta biết rồi!"

Như thể toàn thân lại tràn đầy sức lực, Thẩm Thanh Nhiên gạt tay Thường Thiền ra, bị Thường Thiền giữ lại, rồi đặt cậu lên lưng ngựa. Thường Thiền nắm lấy dây cương, "Phu nhân, đi đâu đây?"

Thẩm Thanh Nhiên mở hệ thống ra, "Đi về phía đông."

Tiết Phỉ Phong đang ở trong màn mưa đó!

Trái tim Thẩm Thanh Nhiên thắt lại, cậu không chắc Tiết Phỉ Phong có chủ động làm hạt đậu xanh nảy mầm hay hạt đậu chỉ vô tình bị mưa làm nảy mầm.

Nếu là trường hợp sau, Thẩm Thanh Nhiên không dám nghĩ tiếp.

Cứ liên tục trượt xuống, leo lên đồi cát, chiến mã khó nhọc đi trong sa mạc, từ từ tiến vào màn mưa, chẳng bao lâu sau, trước mặt xuất hiện một ốc đảo nhỏ, một hồ nước xanh biếc như viên ngọc lấp lánh trong sa mạc, có thể bị cát bụi che lấp bất cứ lúc nào.

Dưới tán cây dường như có một bóng người nằm đó, Thẩm Thanh Nhiên loạng choạng lăn xuống khỏi lưng ngựa, vừa lau mặt vừa chạy tới.

Nếu đây chỉ là ảo ảnh, thì cậu không muốn tỉnh lại trong kiếp này.

Chân cậu dẫm lên cỏ xanh, Thẩm Thanh Nhiên như bay bổng trên mây, không biết đã vượt qua mấy chục mét nhỏ bé này như thế nào. Khi thấy toàn thân Tiết Phỉ Phong đầy máu, đôi mắt cậu đột nhiên đỏ hoe, không dám lại gần.

Cậu ngẩn ngơ nhìn hạt đậu xanh rơi khỏi lòng bàn tay Tiết Phỉ Phong, mưa lớn làm loãng màu máu trên người hắn, nhuộm đỏ một mảng đất. Thẩm Thanh Nhiên nhìn thấy Thường Minh và Thường Bách chạy đến, bản thân lại như kẻ hèn nhát không dám động đậy.

Thường Minh vội vàng chạy đến bắt mạch cho Tiết Phỉ Phong, "Còn sống!"

Thẩm Thanh Nhiên hoa mắt, ngất đi.

Trước khi ngất, cậu nắm lấy tay Thường Thiền, dặn dò: "Đừng để hắn biết ta đã đến đây."

Hiện giờ cậu trông thật không ra gì, không biết sẽ ngất bao lâu. Nếu Tiết Phỉ Phong tỉnh lại, cậu muốn hắn dưỡng thương thật tốt, đừng lo lắng cho cậu.

...

Tiết Phỉ Phong hôn mê quá lâu, nhưng lại tỉnh sớm hơn Thẩm Thanh Nhiên, người đã không ngủ nhiều ngày.

Hắn treo một cánh tay, ngực quấn chằng chịt băng gạc, không mặc được quần áo, đi đâu cũng trông như một tên lưu manh.

Nhưng tiếc là hắn không thể đi được.

Vết thương cũ tái phát.

Nặng đến nỗi chỉ có thể nằm trên giường hoặc ngồi.

Rất dễ bị lừa, vài người liên thủ lại có thể che giấu không cho hắn biết.

Những ngày qua, ai nấy đều thấy rõ sự vất vả của Thẩm Thanh Nhiên và tình cảm sâu nặng mà cậu dành cho Tiết Phỉ Phong. Ban đầu Thường Thiền không muốn giấu giếm giúp cậu, nhưng khi thấy dáng vẻ của Tiết Phỉ Phong, cô hiểu rằng lời của Thẩm Thanh Nhiên là đúng.

Thẩm Thanh Nhiên vẫn đang ngủ say trong doanh trại cách đó hai trại, gầy gò tiều tụy. Nếu Tiết Phỉ Phong biết, hắn sẽ không an tâm dưỡng thương, có lẽ sẽ bỏ cả hai chân để qua đó chăm sóc tức phụ, tự tay phục vụ ăn uống, và có khi kích động đến nỗi các vết thương trên ngực sẽ lại rách toạc ra.

Không thể để hắn biết.

Ai dám để một kẻ bị thương tay chân như Tiết Phỉ Phong đi chăm sóc người đang bất tỉnh chứ? Sợ rằng Thẩm Thanh Nhiên sẽ lo lắng mà tỉnh dậy trước. Cứ để phu nhân tỉnh lại rồi tự nói thì hơn, ngoài cậu ra, chẳng ai có thể an ủi được vị tướng quân nóng nảy này.

Mỗi người tự dưỡng thương, mỗi người tự an lòng.

Trên người Tiết Phỉ Phong không có chỗ nào không đau, hắn nhíu mày: "Khi ta hôn mê, hình như thấy Thẩm Thanh Nhiên và Thường Minh."

Thường Bách mặt không đổi sắc: "Tướng quân nếu nhớ phu nhân, chi bằng viết thư bảo ngài ấy đến."

Những ngày qua, ngoài đại phu, Thường Bách, một tiểu binh bưng trà rót nước, chỉ có Chương Hoài Phổ và mấy vị phó tướng mới được gặp Tiết Phỉ Phong. Đại phu và tiểu binh vì sức khỏe của Tiết Phỉ Phong mà không nhắc đến Thẩm Thanh Nhiên.

Chương Hoài Phổ bị Thường Thiền đánh một trận, "Đã ăn khoai lang do phu nhân ta trồng, thì chính là bạn của phu nhân, cần phải trọng nghĩa khí, hiểu chứ?"

"Được thôi." Chương Hoài Phổ sống nhiều tuổi rồi, sợ nhất là mấy cô nương mồm miệng sắc bén, suy nghĩ không theo kịp, đừng nói đến phản bác.

"Vậy mấy vị phó tướng kia cũng giao cho ông thông báo." Thường Thiền phát hiện chiêu này của Thẩm Thanh Nhiên rất hiệu quả, dọa người lớn trước, rồi để người lớn dọa trẻ con.

Tiết Phỉ Phong không biết gì, càng nhớ Thẩm Thanh Nhiên, càng không dám để cậu biết.

Hắn đã hứa với Thẩm Thanh Nhiên sẽ không bị thương nữa.

Vậy mà giờ lại suýt què.

Đợi khỏe hơn một chút rồi mới nói với cậu.

Tiết Phỉ Phong hồi tưởng lại hình ảnh Thẩm Thanh Nhiên trong giấc mơ, gầy guộc đến mức không thể tin được, không thể nào, phu nhân quý giá của hắn làm sao có thể gầy như vậy.

Vì thế, hắn lại khó nhọc viết một lá thư, yêu cầu Mộ Văn Khấu chuẩn bị cho phu nhân hắn bảy bữa ăn mỗi ngày.

//Cá: không thể ngậm được mồm, tận 7 bữa 1 ngày cơ đấy, khổ thân Khấu ca //

Làm nông tiêu hao sức lực lớn, bữa nào cũng phải có sơn hào hải vị, có cá có thịt, sau bữa ăn phải có trái cây và món tráng miệng.

Thực đơn được liệt kê phía sau, suốt cả tháng không trùng món, toàn là những món ăn cung đình mà Tiết Phỉ Phong nghe thái giám trong cung báo cáo từ khi hắn còn nhỏ.

"Khẩn cấp giao đến Thiên Hạ Sơn Trang."

"Vâng." Thường Bách trịnh trọng nhận lấy, rẽ trái khi ra khỏi lều, đi vài chục mét, rồi tiến thẳng vào một lều khác.

"Thư của tướng quân gửi Mộ trang chủ." Con dấu khác cho thấy đây lại là một bức thư không liên quan đến quốc sự, chỉ liên quan đến Thẩm Thanh Nhiên.

Thường Thiền nhận lấy, trực tiếp mở ra, đọc cho Thẩm Thanh Nhiên đang ngủ nghe.

Đọc xong tờ đầu tiên, cô không nói gì, mà càng không nói được khi phải báo danh sách món ăn trong suốt hai khắc đồng hồ tiếp theo.

"..."

Tướng quân hiểu khẩu vị của Thẩm Thanh Nhiên đến mức nào ư? Lá thư này suýt nữa đã khiến Thẩm Thanh Nhiên thèm đến mức tỉnh giấc.

...

Tiết Phỉ Phong đang viết thư trong lều, lúc đó mặt trời gần lặn, bên ngoài tiếng ngựa hí và gió rít vang lên, Chương Hoài Phổ dẫn đội quân 6.000 kỵ binh yêu quý của hắn trở về sau buổi luyện tập.

Trước đây không chú ý, đột nhiên Tiết Phỉ Phong cau mày, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Âm thanh rất xa, nhưng số lượng chiến mã dường như không đúng, tiếng vó ngựa và tiếng hí cũng không giống với chiến mã Tây Bắc đã sử dụng trước đây.

Quân doanh là nơi trọng yếu, cấm gây ồn ào, Tiết Phỉ Phong vì phải dưỡng thương nên xung quanh càng yên tĩnh, binh sĩ tuần tra đi qua cũng rất im lặng.

Hôm nay không biết hai binh sĩ nào gan lớn, khi khiêng nước đi qua, rất mê tín, nghe nói ước nguyện gần doanh trại của tướng quân sẽ linh nghiệm hơn.

"Phu nhân của tướng quân chắc chắn đang mang thai một tiểu tướng quân."

Hắn đứng cách phía sau doanh trại tầm năm mét, trong lòng thành tâm cầu nguyện, vô ý nói ra miệng: "Sinh tiểu tướng quân để ta có thể thắng lại hai con châu chấu đã thua từ lão Tứ!"

Binh sĩ khác nghe vậy thì lo lắng: "Ta nghĩ là bé gái, phu nhân gầy như thế, nếu là tiểu tướng quân, đứa bé khỏe mạnh như vậy có thể làm phu nhân mệt mỏi không chịu nổi! Tướng quân sẽ đau lòng biết bao!" Hắn nghiêm nghị, người phàm chỉ lo chuyện nhỏ, chỉ có hắn thật sự quan tâm đến phu nhân như tiên giáng trần!

Thường Bách không kịp ngăn cản, mọi chuyện đã bại lộ.

Tiết Phỉ Phong không bị thương ở tai, nghe rất rõ ràng.

...Hả?

Khi nào có thai? Sao lại có thai?

Không đúng, sao hắn không biết Thẩm Thanh Nhiên có thể mang thai?

Không đúng... những người này từ khi nào gặp Thẩm Thanh Nhiên rồi?!