Thẩm Thanh Hiên thay đổi mười tám tư thế rồi mới đem được xe lăn đại gia về nhà. Đến đoạn đường cuối cùng, cậu mệt lả, đành phải thỏa hiệp và kéo xe lăn về.
Sao không kéo từ đầu cho xong!
Thẩm Thanh Nhiên tức giận với sự cố chấp của mình.
Trong lúc suy nghĩ, cậu không chú ý dưới chân, đột ngột ngã xuống ghế xe lăn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một cơn gió lạnh lướt qua đỉnh đầu, lực va đập mạnh như thiên thạch rơi xuống, kéo theo xe lăn lật ngược, đẩy Thẩm Thanh Nhiên như rùa bị úp xuống đất.
Chuyện gì đã xảy ra vậy???
Thẩm Thanh Nhiên chống lưng đứng dậy, thề rằng lưng mình chắc chắn đã bầm tím. Cậu thương xót đỡ xe lăn lên, nhìn thấy một góc ghế đã bị va hỏng, mới mua mà đã thành hàng hỏng.
Đau lòng quá... Đợi đã, Thẩm Thanh Nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào bụi đất do vỏ kiếm kích lên, cảnh giác muộn màng: Có thích khách sao?
Ai rảnh rỗi đến mức tấn công mình chứ?
Còn Tiết Phỉ Phong thì sao?
Thẩm Thanh Nhiên lập tức đặt xe lăn xuống, cầm lấy vỏ kiếm phòng thân, hùng hổ lao vào nhà.
Bốn con mắt nhìn nhau, tất cả đều sững sờ.
Thấy Tiết Phỉ Phong bình an vô sự, Thẩm Thanh Nhiên thả vỏ kiếm xuống, lộ vẻ nghi ngờ. Hắn dường như nhìn thấy một tia sát ý trong mắt Tiết Phỉ Phong, chớp mắt một cái, lại không thấy nữa.
Khi Thẩm Thanh Nhiên bước vào, Tiết Phỉ Phong còn tưởng rằng cậu may mắn chạy thoát, liền muốn xông vào giết hắn. Thanh kiếm trong tay hắn rung lên, thể hiện sự phẫn nộ tột độ. Tiết Phỉ Phong nhanh chóng nhận ra, nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Nhiên, hắn không thể ra tay lần nữa.
Chỉ có thể đầu óc mơ màng, cứng nhắc, nhìn hắn từng bước tiến lại gần, thậm chí đầu óc choáng váng, bụng đau nhói, cũng chỉ nắm chặt kiếm, cảnh giác nhìn Thẩm Thanh Nhiên.
Lẽ nào "một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa" thật sao?
Tiết Phỉ Phong giễu cợt, hắn nhớ tới Lý Phong đã nhìn thấy trong doanh trại, nhắm mắt lại, đổ lỗi cho việc mình không thể ra tay với vợ của thuộc hạ. Trên cùng một chiến trường, vào sinh ra tử, bọn họ đều là huynh đệ, thân phận như thế nào cũng không quan trọng.
Mở mắt ra lần nữa, hắn thấy Thẩm Thanh Nhiên nắm tay mình, lo lắng viết: "Có trộm vào sao?"
Sự lo lắng trên mặt dường như không phải là giả.
Tiết Phỉ Phong môi tái nhợt, với suy nghĩ thử nghiệm hoang đường, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thanh Nhiên: "Ta bị trúng độc rồi."
Thẩm Thanh Nhiên giật mình, mở to mắt, môi mấp máy, viết nhanh vào tay Tiết Phỉ Phong: "Mời lang trung."
Cậu hoàn toàn quên mất mình không biết lang trung ở đâu, chỉ loạng choạng chạy ra ngoài, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy, cảm giác thô ráp, còn ẩm ướt mồ hôi.
"Làng này không có lang trung."
Thẩm Thanh Nhiên bị kéo mạnh về, dựa vào bàn, tay bị nắm chặt, nghe Tiết Phỉ Phong nói vậy, mũi cậu căng thẳng đến muốn khóc.
Vậy phải làm sao?
Thẩm Thanh Nhiên nhìn xuống bàn tay nắm chặt, không khỏi bi thương, cảnh tượng này sao giống như trước khi chết, nắm tay cậu nói lời trăn trối?
Tiết Phỉ Phong sẽ chết sao?
Tiết Phỉ Phong thấy Thẩm Thanh Nhiên sắp khóc, giải thích: "Lần trước ta về nhà đã mang theo thuốc giải độc." Nói đến đây, mặc dù không biết mình bị trúng độc như thế nào, nhưng trong lòng đã khẳng định không liên quan đến Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên kìm lại nước mắt, rút tay ra. Tại sao đệ đệ thở nặng nhọc khi nói chuyện.
Lòng bàn tay Tiết Phỉ Phong trống rỗng, giống như có thứ gì đó quan trọng đã tuột mất, hắn kìm nén sự thất vọng, "Xin lỗi, vừa rồi ta bị phát tác độc, đầu óc mê muội, tưởng trong nhà có trộm. Không cố ý... ra tay với ngươi."
Tiết Phỉ Phong có chút sợ hãi, nếu không phải Thẩm Thanh Nhiên tránh kịp... Vỏ kiếm tuy không đến mức lấy mạng người nhưng cũng gây nội thương nghiêm trọng.
"Xin lỗi." Hắn lại nói một lần nữa, "Sau này sẽ không như vậy."
Thẩm Thanh Nhiên nhớ đến vỏ kiếm mạnh mẽ đó, kinh ngạc trước võ công của Tiết Phỉ Phong, đây đâu phải người tàn tật có thể làm được, rõ ràng là một cao thủ võ lâm!
Cậu liên tưởng đến cảnh bị Thái thị và hai huynh đệ ở cánh đồng ức hiếp, nghĩ rằng nếu người trong làng biết Tiết Phỉ Phong lợi hại như vậy, còn dám bắt nạt cậu nữa không?
Thẩm Thanh Nhiên mắt sáng lên, lập tức muốn mách, vừa nắm tay Tiết Phỉ Phong lại, đột nhiên cảm thấy mình như học sinh tiểu học. Một nam nhân trưởng thành, không phải là nương tử thật của Tiết Phỉ Phong, dường như rất không có khí phách.
Cậu nhịn một chút, nhìn Tiết Phỉ Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cuối cùng chỉ đi thận trọng viết: "Ta bị người ta bắt nạt, ngươi sẽ giúp ta chứ?"
"Sẽ." Tiết Phỉ Phong phản ứng ngay lập tức, "Ai bắt nạt ngươi?"
Thẩm Thanh Nhiên lắc đầu, biết được câu trả lời liền vui vẻ. Ít nhất có người gây sự với cậu, cậu có thể phản kháng, không phải lo lắng kẻ đó chuyển sang đối phó với Tiết Phỉ Phong yếu đuối.
Vui xong, cậu mới nhớ ra hỏi, sao lại trúng độc?
Tiết Phỉ Phong lắc đầu, "Không biết."
Ngoài thức ăn do Thẩm Thanh Nhiên nấu, hắn không ăn thứ gì khác. Trừ thức ăn, hắn và Thẩm Thanh Nhiên luôn ở cùng nhau, mà Thẩm Thanh Nhiên không sao, loại trừ khả năng khác. Vì vậy hắn mới nghi ngờ đĩa bầu kia.
Tiết Phỉ Phong mặt nghiêm trọng, Thẩm Thanh Nhiên không khỏi thương cảm, sao lại đáng thương vậy, vừa là tàn phế, lại bị trúng độc.
May mà cậu mua quà, có thể dùng để an ủi.
Cậu ra ngoài mang xe lăn vào, dường như quên mất việc truy cứu chuyện vỏ kiếm.
Mau thử xe lăn ta mới mua!
Tiết Phỉ Phong nhìn xe lăn một chút, hắn chưa bao giờ sử dụng thứ này, cũng không nghĩ Thẩm Thanh Nhiên lại quan tâm đến vết thương ở chân của mình.
Không những không đòi tiền, còn bỏ tiền mua xe lăn cho hắn?!
Tiết Phỉ Phong thực sự kinh ngạc, hắn nhìn xe lăn, thấy một góc ghế đã bị vỏ kiếm làm hỏng, trong lòng lại căng thẳng, nếu vỏ kiếm đó đánh trúng Thẩm Thanh Nhiên... Người ta mua xe lăn cho mình, suýt chút nữa vì suy đoán vô căn cứ, lấy mạng hắn.
Tiết Phỉ Phong mím chặt môi, ánh mắt u ám, do dự và hối hận lóe lên, nhìn Thẩm Thanh Nhiên, hắn cũng không thể không thừa nhận đã có thêm vài phần quan tâm.
Hai cổ tay đẩy xe lăn của Thẩm Thanh Nhiên, sạch sẽ trắng trẻo, mùa hè không gặt lúa, mùa đông không ngâm nước lạnh, mảnh mai vô cùng.
Tiết Phỉ Phong nhìn chăm chú, bất giác nhớ lại cảnh Thái thị nắm tay Thẩm Thanh Nhiên, xoa đỏ cả một mảng, không khỏi sinh ra cơn giận muộn màng.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn nhìn một lúc, đột nhiên phát hiện hai chiếc vòng của Thẩm Thanh Nhiên đã mất.
Hắn đưa tay nắm lấy tay áo Thẩm Thanh Nhiên, kéo lên kiểm tra, vẫn không thấy.
"Vòng tay đâu rồi?"
Cặp vòng này là của hồi môn của Thẩm Thanh Nhiên, nhà họ Thẩm không đủ tiền mua vàng nên làm một đôi vòng bạc, Thẩm Thanh Nhiên cổ tay thon thả, đeo vào trông vừa đẹp vừa sang.
Thẩm Thanh Nhiên rút tay lại, che giấu sự nghèo khó của mình, không muốn Tiết Phỉ Phong cảm thấy áp lực, nói rằng đã làm rơi khi rửa tay bên sông.
Cậu là nam nhân, đeo vòng tay làm gì, đã sớm không muốn đeo nữa.
Tiết Phỉ Phong thấy tay Thẩm Thanh Nhiên không yên, mải mài lên vết sứt trên xe lăn, hiểu ra. Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc chưa từng có, "người trao ta quả đào, ta trả lại ngọc đẹp", Thẩm Thanh Nhiên hôm nay vì hắn mà bán đi vòng tay, hắn tự nhiên cũng phải suy tính cho Thẩm Thanh Nhiên.
Không thể để Thẩm Thanh Nhiên phí hoài cả đời với hắn, thân phận hắn nhạy cảm, động một chút là dẫn đến họa sát thân. Đợi bên ngoài ổn định, nếu Thẩm Thanh Nhiên nguyện ý, sẽ tìm một nhà tốt mà gả cho, hoàng thân quốc thích đều có thể chọn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tiết Phỉ Phong lại sinh ra chút phiền muộn, như thể việc tìm đối tượng cho Thẩm Thanh Nhiên là một chuyện khó khăn.
Hắn suy nghĩ kỹ càng về cảm xúc kỳ lạ này, cuối cùng tỉnh ngộ.
Ngoài kia những vương hầu tướng tá nổi danh, kẻ nào cũng vô dụng, tầm thường, thê thiếp đầy nhà, tất cả đều không phải chốn tốt.
Chuyện này không thể vội vàng.
Tiết Phỉ Phong trong lòng cảm thấy an ủi phần nào.
Thẩm Thanh Nhiên đỡ Tiết Phỉ Phong ngồi vào xe lăn, còn đẩy hắn dạo vài vòng trong nhà, không có quá nhiều xóc nảy, rất dễ dùng.
Nếu Thường Minh nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc, đây còn là vị đại tướng quân sống chết không chịu dùng gậy hay xe lăn sao?
......
Gần đến hoàng hôn, Thẩm Thanh Nhiên đứng trong bếp, bát đũa từ bữa trưa còn chưa rửa, đĩa bầu vẫn còn một nửa.
Thật khó cho Tiết Phỉ Phong khi ăn một nửa mà không thay đổi sắc mặt.
Trên thế gian này không có người thứ hai nào ủng hộ như vậy.
Tài nấu nướng của đại trù Thẩm gặp trở ngại lớn, trước đây đồ ăn chỉ cháy hoặc dở, hôm nay lại thêm vị đắng xuất hiện.
Tối nay ăn gì đây?
Hay là đem đĩa này ra ăn tiếp... Thẩm Thanh Nhiên âm thầm cắn rứt lương tâm, một mặt lại nghĩ mình nấu thế nào cũng chỉ đến mức này.
Đúng lúc đó, Trương thẩm có việc đến tìm cậu, Thẩm Thanh Nhiên cầm đĩa bầu, mặt mày rầu rĩ, muốn hỏi Trương thẩm xem sai ở đâu.
Nhưng Trương thẩm không biết chữ.
Tiết Phỉ Phong như hiểu ý, thay cậu nói: "Thanh Nhiên muốn hỏi tại sao đĩa bầu này lại đắng?"
Thẩm Thanh Nhiên nghe ra giọng chế giễu của Tiết Phỉ Phong, đỏ mặt lườm một cái.
Trương thẩm vừa nghe, sắc mặt thay đổi: "Ăn rồi sao? Bầu đắng không thể ăn được, có độc! Ăn nhiều sẽ chết người!"
Bầu, tức bầu đắng, có hai loại: ngọt và đắng. Bầu đắng* có độc, bầu ngọt mới ngon.
// Vốn dĩ trái bầu chúng ta ăn sẽ ngọt, nhưng nếu ăn phải loại đắng tức là chúng đã chứa quá nhiều chất Cucurbitacin – chất này có độc.//
Trương thẩm liên tục hỏi "Ăn rồi sao?", thấy phu thê họ nhìn nhau không nói, có ngày ngộ độc không biết chết thế nào, lại nhìn đĩa bầu, vỏ cũng không gọt, không khỏi thở dài vài câu Phật hiệu, "Chính là ngươi hái được quả đắng... cũng là lỗi của ta, không nói rõ với ngươi, ta tưởng mọi người đều biết không được ăn."
Thẩm Thanh Nhiên vô cùng xấu hổ, tưởng mình nấu dở đến mức khó tin... hóa ra thực sự là mình đã hạ độc Tiết Phỉ Phong.
Cậu lén di chuyển ra sau Tiết Phỉ Phong, lấy lòng bóp vai, Ta không cố ý.
Tiết Phỉ Phong đưa tay lên vai, dừng một chút, rồi đẩy tay Thẩm Thanh Nhiên ra, "Ta không trách ngươi, không cần tự trách."
Hai người này thật là không thể nhìn nổi, ngay cả lúc mới cưới, Trương thẩm và chồng cũng không như vậy. Trương thẩm không được tự nhiên "khụ" một tiếng, "Ta đến là để đưa cho ngươi vài quả trứng gà, mấy quả này đều có thể ấp thành gà con. Ta thấy gà nhà các ngươi đã ăn hết rồi, phải nhanh chóng nuôi vài con để có cái mà cúng tế dịp Tết."
Trương thẩm vốn định đợi gà con nở rồi mới đưa, nhưng nghĩ lại, Thẩm Thanh Nhiên không thể cả đời không biết làm gì, lúc mới kết hôn, những kỹ năng này phải học dần.
Vậy là Thẩm Thanh Nhiên bị ép nghe một bài "Cách ấp trứng và nuôi gà con", làm sao giữ ấm, làm sao phân biệt trứng chết, gà con ra sao giữ ấm... Thẩm Thanh Nhiên nghe mà đầu óc quay cuồng.
Cậu mơ màng nghĩ, đây chẳng phải kỹ năng của nữ chính sao? Tại sao cậu cũng phải học? Mục tiêu của cậu chẳng phải là chờ nữ chính rồi xung phong làm quản lý sổ sách cho nàng sao? Cậu là cử nhân tài chính tốt nghiệp từ trường danh tiếng, dùng đầu óc mới phù hợp với cậu.
Trương thẩm nói rất nhanh, lại có chút giọng vùng khác, Thẩm Thanh Nhiên thường không nhớ nổi những điểm chính, chỉ biết quay đầu nhìn Tiết Phỉ Phong. Đuôi mắt rũ xuống, người gặp người thương.
Tiết Phỉ Phong nhận lời cầu cứu, "Khụ, Trương thẩm, nói với ta đi."
Trương thẩm liếc qua chân khập khiễng của hắn, "Vẫn là để Thanh Nhiên học đi."
Tiết Phỉ Phong bất lực nhún vai với Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên đành phải tiếp tục nghe: "......"
Nhiều thuật ngữ quá không hiểu, cậu đã trở thành người mù chữ rồi sao?
Cuối cùng, sau khi Thẩm Thanh Nhiên liên tục gật đầu, Trương thẩm để lại mười sáu quả trứng gà có phôi, mãn nguyện rời đi, lòng cũng lo lắng không thôi.
"Nếu ngươi không muốn thì..." Tiết Phỉ Phong muốn nói, vậy thì không làm, lần sau Thường Minh đến, trực tiếp bảo hắn mua mấy con gà trống lớn, bao giết bao nấu.
Không, ta sẽ ấp!
Thẩm Thanh Nhiên lắc đầu, ánh mắt kiên định, cậu không biết Tiết Phỉ Phong có tiền, trước đó gà nhà đều bị cậu ăn hết, Tiết Phỉ Phong bị thương nặng, làm sao có thể không có canh gà để bồi bổ?
Nhưng việc chưa học được là sự thật.
Cậu chỉ nhớ nhiệt độ ấp trứng gần với thân nhiệt, khoảng hai mươi mốt ngày sau là có thể nở. Còn việc kiểm soát nhiệt độ thế nào... Thẩm Thanh Nhiên chu môi, thật khó.
Cậu nhìn chằm chằm Tiết Phỉ Phong và chiếc xe lăn của hắn, nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
Thân nhiệt à... chẳng phải Tiết Phỉ Phong ngồi suốt cả ngày sao?
Ngồi không cũng lãng phí... thay vì để nhiệt lượng phát tán ra môi trường, chi bằng tận dụng, khoa học và bảo vệ môi trường.
Thẩm Thanh Nhiên không có ý tốt sờ lên đùi Tiết Phỉ Phong, rất tốt, chàng trai nhiệt độ cao không thua gì than hồng, rồi đặt một túi trứng lên đùi Tiết Phỉ Phong.
"Ngươi làm gì vậy?" Tiết Phỉ Phong có linh cảm không lành.
Thẩm Thanh Nhiên nắm lấy tay anh, viết, "Ngươi ấp."
Nhìn biểu cảm như bị sét đánh của Tiết Phỉ Phong, Thẩm Thanh Nhiên bĩu môi, vừa rồi chẳng phải ngươi còn nói với Trương thẩm là ngươi sẽ làm sao?
"Ta không có ý đó..." Tiết Phỉ Phong cố gắng biện minh.
Thẩm Thanh Nhiên ngồi xổm trước mặt Tiết Phỉ Phong, ngẩng đầu hứa hẹn, "Ngươi chỉ cần ngồi đó, sau này việc khác đều để ta làm."
Một người chẳng biết làm gì như Thẩm Thanh Nhiên dám nói mạnh miệng.
Tiết Phỉ Phong chưa từng nghĩ một vị đại tướng quân oai hùng lại phải ấp trứng.
Hắn đột nhiên không còn thích chiếc xe lăn này nữa.