*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Nhiên thấy Tiết Phỉ Phong đột nhiên hung dữ với cậu, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị Tiết Phỉ Phong bóp mặt đau điếng, hắn giận dữ: "Cái rìu còn treo lơ lửng trên chân, ngươi cũng dám buông tay!"
Thẩm Thanh Nhiên bĩu môi, đó không phải vì người giúp cậu giữ cái rìu là Tiết Phỉ Phong sao?
"Nhỡ lần sau không phải là ta thì cậu cũng vậy à?" Tiết Phỉ Phong nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm Thanh Nhiên, có chút đau đầu.
Thẩm Thanh Nhiên liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt trong như nước, ngoài Tiết Phỉ Phong thì ai sẽ giúp cậu? Ai lại có phản ứng nhanh như vậy? Cậu làm bộ như đã nhận ra lỗi, gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất nhạt. Mấy ngày rồi, Tiết Phỉ Phong cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với cậu ngoài chuyện ăn ngủ.
Tiết Phỉ Phong sao có thể bỏ qua vẻ mặt vô tư lự của Thẩm Thanh Nhiên, hắn giận dữ tăng thêm lực, bóp má cậu đỏ lên một mảng, nhưng lại thấy Thẩm Thanh Nhiên nhìn mình với ánh mắt sáng ngời tự đắc, không nỡ xuống tay, đành thầm tức giận.
Tiết Phỉ Phong kéo Thẩm Thanh Nhiên ra sau lưng, thay thế vị trí của cậu, cầm lấy cái rìu, chỉ vài nhát đã chẻ xong đống củi.
Thẩm Thanh Nhiên đứng bên cạnh cúi đầu nhìn, không có ý định giúp đỡ. Cậu biết mình không làm được gì, chỉ làm phiền Tiết Phỉ Phong thêm.
Những phụ nhân trong làng lại không hài lòng. Làm bánh nếp thì mặc định là nhiệm vụ của các tức phụ trong nhà, mọi người đều tuân thủ quy định này, sao Tiết Phỉ Phong lại đến giúp " tức phụ " mình chẻ củi? Thẩm Thanh Nhiên nổi tiếng xấu xa, kiếp trước chắc phải đốt nhang cao, gặp vận may bất ngờ.
Rõ ràng Tiết Phỉ Phong làm việc rất hiệu quả, nhưng họ lại như bị xâm phạm lợi ích, bàn tán rằng Tiết Phỉ Phong không nên tham gia vào việc của nữ tử, không giống một người đàn ông, lúc nào cũng bám theo " tức phụ ".
Thẩm Thanh Nhiên trong lòng bĩu môi, trời thu thu hoạch, đông về trữ, tháng Chạp không có việc nông, đàn ông trong nhà rảnh rỗi, đặt ra quy định vớ vẩn, người bị hại ngược lại còn tụ tập bài xích người như Tiết Phỉ Phong, một người không câu nệ tiểu tiết, thương tức phụ.
Tai Tiết Phỉ Phong nhạy hơn Thẩm Thanh Nhiên, nghe rõ mồn một, nghĩ đến việc Thẩm Thanh Nhiên mỗi khi ra ngoài đều chịu những lời đàm tiếu như vậy, trong lòng đau nhói.
Không lạ khi Thẩm Thanh Nhiên thà chọn ngọn núi đá ít người leo.
"Rầm!" Tiếng gỗ lớn rơi xuống đất dọa những người đang xì xào bàn tán.
Tiết Phỉ Phong ném khúc gỗ cuối cùng lên tảng đá, ánh mắt đe dọa nhìn những người kia: "Thẩm Thanh Nhiên không thể nói, chịu thiệt thòi, ta khuyên các người nên dừng lại, quản tốt cái miệng của mình."
"Chà, chân không què nữa lời cũng cứng rắn hẳn..." Một người phía sau nhanh miệng châm chọc, ai ngờ người bên cạnh lại lặng lẽ lùi một bước, lập tức để lộ nàng ta trước mặt Tiết Phỉ Phong. Nàng ta mới đối diện với ánh mắt hăm dọa của Tiết Phỉ Phong, nhìn thấy tảng đá bị nứt toác từ giữa, khúc gỗ va vào đá cũng bị gãy đôi.
Tất cả đều im lặng, không ai dám nhìn thẳng vào Tiết Phỉ Phong.
Tiết Phỉ Phong kéo tay Thẩm Thanh Nhiên đi ra ngoài, xoa nhẹ móng tay cái của cậu, nghĩ ngợi rồi nói: "Sau này đừng đến những chỗ như thế này nữa."
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Nhiên nắm tay ai đó, toàn bộ tâm trí đều bị động tác của Tiết Phỉ Phong chiếm giữ, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ gật đầu bừa.
Nắm tay người có nội lực cao đều như thế này sao? Lòng bàn tay tê tê như điện giật, lại có chút nóng, Tiết Phỉ Phong có phải đang âm thầm truyền nội lực cho cậu không?
Tiết Phỉ Phong tưởng rằng cậu không muốn đồng ý, giải thích: "Ta không phải không cho ngươi ra ngoài, chỉ là không muốn thấy ngươi bị thương nữa, nếu ngươi có thể đảm bảo... Thôi được rồi."
Thẩm Thanh Nhiên vội kéo tay áo của Tiết Phỉ Phong, gật đầu liên tục, cậu có thể đảm bảo mà.
Ai lại muốn vô duyên vô cớ bị thương, huống chi là một người lười như Thẩm Thanh Nhiên. Lần trước nói chuyện với Tiết Phỉ Phong về vấn đề này, cậu hơi do dự, khiến cuộc trò chuyện không vui vẻ. Lần này cậu phải nắm chặt cơ hội nói rõ với Tiết Phỉ Phong.
Tiết Phỉ Phong nhìn Thẩm Thanh Nhiên giống như con gà con mổ thóc, mắt đầy yêu thương, hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói với vẻ áy náy: "Hai ngày nữa là sinh nhật của ngươi, nhưng ta có việc gấp phải ra ngoài một chuyến. Ta sẽ cố gắng trở về sớm."
Thẩm Thanh Nhiên như bị nghẹn họng, kinh ngạc nhìn hắn, không phải sắp phải gặp lại đường huynh sao?
"Đại phu nói, sau khi ta có thể đứng lên, trong vòng mười ngày phải đi gặp ông ta một lần." Tiết Phỉ Phong nửa thật nửa giả nói. Việc gặp thần y có thể hoãn lại, sinh nhật Thẩm Thanh Nhiên mỗi năm chỉ có một lần, hắn còn cố học một món ăn để nấu cho cậu.
Nhưng sáng nay Thường Bách báo cáo, Trang chủ của Thiên Hạ Sơn Trang, Mộ Văn Khấu, sau khi điều tra vụ việc liên quan đến tàu hàng, cuối cùng đã lần ra đầu mối dẫn đến bọn họ, hắn yêu cầu gặp mặt Tiết Phỉ Phong.
Thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, rõ ràng, nếu Tiết Phỉ Phong không xuất hiện, Mộ Văn Khấu sẽ tiết lộ thông tin cho Thái tử để đổi lấy lợi ích.
Tiết Phỉ Phong không sợ bị phát hiện, nếu Tiết Lệ Phong lại đến gây sự, thì nhân tiện tính luôn nợ cũ nợ mới.
Nhưng hắn nhìn người bên cạnh mình, một Thẩm Thanh Nhiên chưa từng trải qua khổ cực, hắn cũng đã thề, không để Thẩm Thanh Nhiên phải trải qua sự tàn khốc của chiến tranh.
Biểu cảm hoảng hốt của Thẩm Thanh Nhiên quá rõ ràng, kết hợp với tình hình hôm nay, Tiết Phỉ Phong nghĩ rằng cậu sợ phải ở lại làng Lý một mình. Nhưng lần này hắn không thể mang Thẩm Thanh Nhiên theo.
"Ta sẽ trả Trương thẩm vài lượng bạc, ngươi đến nhà thẩm ấy ở hai ngày." Sau đó gọi Thường Minh đến canh chừng.
Thẩm Thanh Nhiên lắc đầu, không muốn ở nhà Trương thẩm. Nhà Trương thẩm có cả nam lẫn nữ, cậu giả nữ ở đó quá không tôn trọng nữ tử trong nhà. Hơn nữa, cậu liếc nhìn Tiết Phỉ Phong, người này có lẽ chưa từng sống chung nhà với nữ tử, nên mãi không nhận ra điều gì bất thường. Nếu đổi thành Trương thẩm... Thẩm Thanh Nhiên rùng mình, có thể đoán trước, khi Tiết Phỉ Phong trở về sau hai ngày, "tức phụ" của hắn đã không còn.
"Ta có thể ở nhà một mình." Thẩm Thanh Nhiên kiên quyết nói với Tiết Phỉ Phong.
"Được thôi." Tiết Phỉ Phong nghĩ, hắn sẽ gọi Thường Minh đến sớm hơn, sẽ không có chuyện gì xảy ra, "Ngươi thích gì? Ta sẽ mua, coi như quà sinh nhật."
Lần trước Tiết Phỉ Phong mua năm mẫu mía, rõ ràng Thẩm Thanh Nhiên mấy ngày đó đều không vui, việc này hắn luôn ghi nhớ trong lòng, bây giờ không dám mua bừa cho Thẩm Thanh Nhiên nữa. Đành hỏi cậu thích gì, mua gấp mười lần, trăm lần, không chê vào đâu được.
Thẩm Thanh Nhiên: Không cần lãng phí tiền bạc.
Tiết Phỉ Phong giữ tay cậu đang viết, cố tình giả ngơ: "Viết gì vậy? Không hiểu."
Thẩm Thanh Nhiên cau mày, lườm Tiết Phỉ Phong một cái. Biết rằng Tiết Phỉ Phong có tật "vung tiền như rác" không sửa được, suy nghĩ một chút, cậu quyết đoán viết vào lòng bàn tay hắn: "Ruộng."
Nhiều, thật nhiều ruộng.
Chữ viết đầy máu và nước mắt, Thẩm Thanh Nhiên thề rằng cậu ghét nhất là làm ruộng.
Tiết Phỉ Phong lần này thực sự không hiểu: "Ngươi viết là ruộng?" Vậy lần trước hắn đã tặng đúng? Nhưng rõ ràng Thẩm Thanh Nhiên không thích.
Thẩm Thanh Nhiên rưng rưng thừa nhận: Rất nhiều ruộng, tốt nhất là không trồng gì trên đó.
...
Tiết Phỉ Phong rời núi ngay trong ngày.
Thẩm Thanh Nhiên vui vẻ ôm chăn vào phòng hắn ngủ, nếu Tiết Phỉ Phong không đi, tối nay cậu phải dày mặt vào phòng hắn trải chiếu ngủ.
Phòng của cậu ngày càng nặng mùi phân hủy, đóng cửa lại thì bên ngoài không ngửi thấy, nhưng Thẩm Thanh Nhiên nằm trong đó, mũi lại nhạy cảm, hít một chút đã thấy khó chịu buồn nôn.
Cậu nằm bò trên sàn nhà của Tiết Phỉ Phong, thở dài thỏa mãn, cảm thấy có một cảm giác an toàn khó tả.
Thường Minh ngồi trên mái nhà, tiếc nuối.
Phu nhân và tướng quân tình cảm như vậy, tướng quân không ở nhà, phu nhân lập tức dọn vào phòng y ngủ, nhưng tại sao đứa bé trong bụng phu nhân lại không phải của tướng quân?
Chủ tử của bọn họ thật đáng thương phải không?
Thường Minh hít hít mũi, không biết có phải ảo giác không, luôn cảm thấy trong nhà chủ tử có chút mùi hôi.
.......
Vì sao nấm càng trồng càng hôi?
Hệ thống: "Có phải cậu tưới phân lên nấm không?"
Thẩm Thanh Nhiên: "Nói bậy! Ta chỉ tưới nước thôi!"
Hệ thống đã cung cấp cho Thẩm Thanh Nhiên nhiều cây nấm, trên cây quấn đầy tơ nấm trắng, chỉ cần duy trì độ ẩm không khí là tự mọc ra, đây là một mô hình trồng thân thiện với người lười.
Mỗi ngày Thẩm Thanh Nhiên ngoài việc tưới nước thì cũng chỉ tưới nước, nhưng hiện tượng thối rữa vẫn diễn ra hằng ngày. Cậu ngồi trên bậu cửa thở dài, bây giờ đến ném đi cũng cảm thấy bẩn tay.
Vì sợ người ta thấy, Thẩm Thanh Nhiên đóng kín cửa sổ, thông gió không đủ, cậu rảnh rỗi chỉ tưới nước, độ ẩm quá cao, nấm không thối rữa mới lạ.
Hệ thống: "Sổ tay trồng nấm, hai trăm điểm tích lũy, xem thử chứ?"
Thẩm Thanh Nhiên không mua, còn dọa hệ thống: "Không quan tâm chúng thối hay không, chỉ cần mọc ra rồi thối, đều phải tính điểm cho ta. Còn dám đề cập đến điểm tích lũy, ta sẽ đòi ngươi tặng ta nấm Matsutake*."
// Nấm Matsutake: cái loại mà bên Nhật dùng nướng ăn, thơm, còn đắt nữa, t nhớ tập nào đó Nobita cùng thằng "mỏ nhọn", tên gì nhỉ? Ùm..ờ đại khái đi hái nướng ăn í. Ảnh ở đây//
Nấm Matsutake hiện không thể trồng nhân tạo, hệ thống nhớ lại sự ám ảnh của phong lan ma.
Nghe nhắc đến việc này, Thẩm Thanh Nhiên sờ cằm nghĩ, cũng không phải là không thể trồng Matsutake. Nếu cậu vô tình phát minh ra kỹ thuật trồng nhân tạo, hệ thống chẳng phải phải thưởng cho cậu mười vạn tám nghìn điểm hay sao?
Thẩm Thanh Nhiên bị ảo tưởng về điểm thưởng làm mờ mắt, cười tươi hớn hở, nhưng ngay sau đó hít phải hai hơi, bị mùi thối làm tỉnh lại.
Vẫn là lo trồng nấm cho tốt đã.
Cậu bịt mũi đi tuần quanh nấm trại, tỏ vẻ khen ngợi những cây nấm không thối rữa, dự định đợi tất cả cùng mọc lên rồi mới dọn cây nấm đi.
Công việc có thể làm một lần xong thì tại sao phải chia làm hai lần?
- --
Thiên Hạ Sơn Trang, chi nhánh tại Mân Châu.
Trà thanh thoảng khói trắng, người ngồi bên trái, mặc trang phục lộng lẫy, môi mỏng hơi nhếch, trong sắc lạnh hiện rõ nét tà khí.
Người bên phải, trang phục giản dị, sắc mặt điềm tĩnh, khí thế của người đứng đầu tự nhiên hiện ra, khó có ai bì kịp.
Trong bóng tối, hai người đối đầu, qua lại không ngừng.
Chén ngọc nhẹ nhàng chạm vào cạnh bàn, Mộ Văn Khấu mở lời trước: " Tiết Tướng quân, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Muốn nói gì thì nói thẳng." Tướng quân còn đang vội về nhà mừng sinh nhật phu nhân trong nhà.
"Hừ." Mộ Văn Khấu cười nhẹ, " Tiết Tướng quân mượn đội tàu của tiêu cục chúng ta để diệt thổ phỉ, vì dân trừ hại, thật đáng mừng. Nhưng kẻ đứng sau Tào Đồng Phương..."
Mộ Văn Khấu nhanh chóng nhúng đầu ngón tay vào giọt nước, búng nhẹ, trên bàn lập tức hiện lên chữ "Lệ" mờ ảo, rồi nhanh chóng biến mất.
"Thiên Hạ Sơn Trang từ xưa không can dự chuyện triều đình, chúng ta không gánh tội này."
Người đứng sau Tào Đồng Phương là Thái tử Tiết Lệ Phong. Hắn nghĩ rằng, để thổ phỉ tự sinh tự diệt sẽ dẫn đến hậu họa, thay vì để chúng tự lập, không bằng âm thầm liên lạc với Tào Đồng Phương, hứa hẹn chức quan để biến chúng thành lực lượng dưới trướng.
Thổ phỉ được miễn tử, đi khắp nơi cướp bóc, vừa đưa tiền bạc ngựa cho Thái tử, vừa dụ dỗ "kẻ có thể còn sống" Tiết Phỉ Phong xuất hiện.
Một mũi tên trúng ba đích, khổ nhất là dân chúng.
Tiết Phỉ Phong sâu trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ Tiết Lệ Phong lại tàn nhẫn đến vậy, nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc mà thôi. Từ khi quan châu Mân Châu mặc cho thổ phỉ tự sinh tự diệt, Tiết Phỉ Phong đã nghi ngờ có người trong triều âm thầm ra lệnh cho quan châu không diệt thổ phỉ, nếu không Tào Đồng Phương sớm đã bị thay thế.
Tào Đồng Phương bị giết, Tiết Phỉ Phong vẫn không xuất hiện, Thái tử tức giận với Mộ Văn Khấu. Mộ Văn Khấu liên quan lợi ích, lại thông minh hơn Thái tử, có thể điều tra ra Tiết Phỉ Phong không phải chuyện lạ.
"Có người đe dọa ta trở thành Tào Đồng Phương thứ hai." Mộ Văn Khấu thấy Tiết Phỉ Phong không có kiên nhẫn chờ hắn bán tín bán nghi, liền nói thẳng, "Tướng quân nghĩ sao?"
Tiết Phỉ Phong: "Trang chủ đã từ chối, hà tất hỏi ta?"
Mộ Văn Khấu: "Dưới vó ngựa sắt, thương nhân làm sao chống cự? Cơ nghiệp trăm năm của Thiên Hạ Sơn Trang, quyết không thể hủy trong tay ta."
"Trang chủ quá khiêm tốn." Tiết Phỉ Phong nhấp ngụm trà, đêm đó cùng đội tàu tiêu diệt thổ phỉ, hắn nhân cơ hội thử thăm dò sức mạnh của Thiên Hạ Sơn Trang. Những tay chân trên tàu kỷ luật nghiêm minh, chẳng kém quân đội, người của Mộ Văn Khấu còn lợi hại hơn, số lượng không rõ.
Nếu không phải Mộ Văn Khấu quản lý nghiêm ngặt, e rằng hàng trăm đội tiêu cục trên toàn quốc cũng không dám chống lệnh.
Mộ Văn Khấu cười giả dối: "Chúng ta là lương dân, Tiết tướng quân phải đối xử công bằng."
Chén rượu chạm nhau, không cần lời nói.
Tiết Phỉ Phong nhìn trời: "Không còn sớm, ta có việc."
"Phải rồi, nghe nói Thiên Hạ Sơn Trang có hàng ngàn mẫu ruộng tốt." Tiết Phỉ Phong nhìn Mộ Văn Khấu với ánh mắt sâu xa, " Mộ trang chủ trẻ mà tài giỏi."
Mộ Văn Khấu: "..." Không biết xấu hổ.
Mộ Văn Khấu gật đầu với thị vệ bên cạnh, một lát sau, người của hắn ta mang đến một chồng địa khế dày hai ngón tay, trao cho Tiết Phỉ Phong.
//*Cá: 2 ngón tay???? Cũng phải 10cm thế thì biết bao nhiêu là đất, Phỉ Phỉ cũng biết chiếm tiện nghi quá//
Sau khi Tiết Phỉ Phong rời đi, người của Mộ Văn Khấu cau mày không hiểu: "Hắn chỉ là một tướng quân sa cơ, giúp gì được chúng ta? Tại sao không quy phục Thái tử?"
Mộ Văn Khấu cười nhẹ: "Tiết Lệ Phong không đủ tài đức, dây dưa với triều đình không bao giờ dứt. Cứ chờ xem." Tiết Phỉ Phong dù mất mười vạn đại quân, nhưng từ bỏ binh quyền về quê, không đòi nợ Tiết Lệ Phong, điều đó có ý nghĩa gì? Đội quân của Tiết Phỉ Phong vẫn còn.
"Vậy thế này đã thành công?" Người bên cạnh mờ mịt, từ nay Thiên Hạ Sơn Trang có chỗ dựa để chống lại Thái tử? Tiết Phỉ Phong chẳng hứa hẹn gì, trang chủ lại đưa ra hàng ngàn mẫu ruộng tốt.
"Ừ." Mộ Văn Khấu liếc mắt, liền nhận ra trong bóng cây có ám vệ mà Tiết Phỉ Phong để lại.
Toàn bộ đội tàu không phân biệt nam nữ, gây tổn thất lớn cho sơn trang, chắc chắn là hắn ta.
Thật thú vị.
Thường Tuệ, mặt lạnh như băng, đột nhiên nhíu mày, Mộ trang chủ nhìn hắn làm gì?
- --
Tiết Phỉ Phong tức tốc trở về, cuối cùng cũng về đến Lý Gia Thôn đúng ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Nhiên.
Chưa kịp đến gần nhà, một mùi thối rữa ập vào mặt.
Tiết Phỉ Phong sắc mặt thay đổi, gần như nghĩ Thẩm Thanh Nhiên đã chết đói ở nhà.
Tướng quân có ấn tượng rất sâu về khả năng tự chăm sóc của Thẩm Thanh Nhiên, gần như quên mất hắn đã để Thường Minh ở lại canh chừng.
Tiếng huýt sáo từ trên cây kéo Tiết Phỉ Phong về thực tại.
Có Thường Minh ở đó.
"Thẩm Thanh Nhiên?" Tiết Phỉ Phong gọi.
Thẩm Thanh Nhiên không nghe thấy, cậu quấn khăn trùm đầu, che mũi miệng kín mít, đang chăm chỉ đào nấm trong nhà.
Cảm giác như đang múc phân.
Thường Minh ngồi trên cây xa xa, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tướng quân cũng về.
Phu nhân nghiên cứu độc dược thật quá đáng sợ.
Thường Minh dựa vào niềm tin rằng "phu nhân nghiên cứu độc dược khủng khiếp thế này chắc chắn là để bảo vệ tướng quân, sau này ra trận có thể phòng thủ từ xa, đổ ngã ngàn quân" mà gắng gượng.
Thẩm Thanh Nhiên ở nhà rốt cuộc đang làm gì!
Tiết Phỉ Phong xông vào nhà, thề rằng lần sau ra ngoài nhất định phải mang theo Thẩm Thanh Nhiên, nếu không khó mà tưởng tượng được sẽ gặp phải điều gì kinh khủng khi trở về.
- -----