Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên trừng lớn mắt, bị hôn đến mức tâm trí rối bời, tay đặt lên ngực Tuyết Phỉ Phong nhưng không dám đẩy mạnh.
Hiện tại Tuyết Phỉ Phong một tay nắm cằm cậu, tay kia giữ chặt tay cậu, từ khi đuổi kịp đã không buông ra.
Nếu cậu đẩy, Tuyết Phỉ Phong không có gậy chống sẽ không ngã thê thảm sao?
Ô ô ô Tuyết Phỉ Phong thật quá xấu, hôn cậu còn dùng cậu như cái gậy chống.
Thẩm Thanh Nhiên nhịn thở, hai má đỏ bừng, dần dần lan ra khắp mặt.
Bình tĩnh! Tuyết Phỉ Phong hôn là hôn vợ hắn! Không liên quan đến ta!
Cậu nghe Tuyết Phỉ Phong nói bên tai, giọng nói trầm thấp quyến rũ, cộng thêm gương mặt anh tuấn gần kề, khiến tâm trí Thẩm Thanh Nhiên như bị đàn bò giẫm lên, nhịp đập hỗn loạn, ngày càng nhanh, miệng khô lưỡi khô, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ai còn dám khát nữa đây?
Thẩm Thanh Nhiên nuốt nước bọt, tâm trí hỗn loạn, một lúc sau mới nghe rõ Tuyết Phỉ Phong hỏi: "Còn khát không?"
"......" Thẩm Thanh Nhiên bối rối.
Có cách giải khát như vậy sao?
Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên nghĩ đến thành ngữ "tướng nhu dĩ mạt*", hai con cá trong ao khô cạn phun nước miệng để làm ướt cơ thể đối phương.
//相濡以沫 xiāngrúyǐmò: đồng cam cộng khổ//
Có điển tích, có nguyên tắc.
Vì vậy Tuyết Phỉ Phong cấp bách, đang bắt chước thành ngữ này?
Cậu và Tuyết Phỉ Phong thật sự nghèo quá, chỉ có thể dùng cách này để giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn, Thẩm Thanh Nhiên trong mắt không khỏi hiện lên sự thê lương của cặp phu thê nghèo.
Tuyết Phỉ Phong trong lúc kích động, làm việc mà chính hắn cũng không ngờ tới, ngoài mặt cứng rắn bên trong mềm yếu, không chớp mắt quan sát phản ứng của Thẩm Thanh Nhiên, thấy y ánh mắt lướt qua một chút buồn bã.
Đây là phản ứng gì?
Bị hắn hôn mà cảm thấy buồn, còn nghĩ về người khác?
Nguyên nhân kích động thật khó tìm, Tuyết Phỉ Phong hôn thì hôn, cũng không muốn tìm hiểu sâu, chỉ cần chịu trách nhiệm với Thẩm Thanh Nhiên là được.
Nhưng trước tiên Thẩm Thanh Nhiên phải đồng ý.
Thẩm Thanh Nhiên từ tay Tuyết Phỉ Phong thoát ra, viết chữ vào lòng bàn tay hắn: "Ta sau này sẽ chăm chỉ làm việc."
Tuyết Phỉ Phong không muốn nghe điều này, "Ngươi không cần miễn cưỡng."
Thẩm Thanh Nhiên lại cúi đầu, viết: "Sau này đừng như vậy nữa."
Nếu tiếp tục như vậy, cậu không thể tâm an lý đắc giả làm nữ nhân, cảm thấy mình đang lợi dụng sắc đẹp của Tuyết Phỉ Phong.
Tuyết Phỉ Phong nghe Thẩm Thanh Nhiên nghiêm túc nói ra những lời này, gần như xác nhận phỏng đoán của mình. Một lúc có chút bực bội, hắn nhìn chăm chú vào chiếc cổ trắng mịn của Thẩm Thanh Nhiên, trầm giọng hỏi: "Ngươi còn điều gì khác muốn nói với ta không?"
Lông mi Thẩm Thanh Nhiên khẽ run, lắc đầu, không có. Nếu Tuyết Phỉ Phong biết sự thật, nhất định sẽ tức giận mà đuổi cậu đi.
Cậu thật là một con sâu gạo không biết xấu hổ, Tuyết Phỉ Phong nói vài câu đã quên mất quyết tâm của mình.
Tuyết Phỉ Phong hít sâu, nhìn vẻ mặt rõ ràng lo lắng của cậu, thực sự muốn lột mặt nạ của y ra mà đánh vào mông một trận. Thẩm Thanh Nhiên không muốn nói, Tuyết Phỉ Phong cũng không muốn ép, vạn nhất ép quá, người này da mặt mỏng lại bỏ nhà ra đi thì sao?
Mặc kệ đứa trẻ là của ai, Thẩm Thanh Nhiên là của hắn. Tìm hiểu sâu cũng vô ích.
Thẩm Thanh Nhiên dường như sợ mình không làm được, viết lại một lần nữa vào lòng bàn tay Tuyết Phỉ Phong, "Ta sẽ làm việc chăm chỉ."
Tuyết Phỉ Phong biểu cảm khó tả, không thể tưởng tượng được cảnh Thẩm Thanh Nhiên hăng hái làm nông, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Hơn nữa, nếu Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên thay đổi, thì còn lý do nào khác...
Tuyết Phỉ Phong nhìn theo bóng lưng Thẩm Thanh Nhiên đi về.
Hắn không nghĩ ra được gì khác ngoài bốn chữ.
"Vì mẫu* mà mạnh mẽ."
//Vì đã là mẹ rồi nên đâm ra mạnh mẽ, chậc anh nghĩ nhiều rồi Phỉ cưa//
Tuyết Phỉ Phong chua xót đến đau dạ dày, mọi chuyện cứ để từ từ.
...
Hôm nay Thẩm Thanh Nhiên thật sự mệt mỏi, toàn thân như từ trong nước vớt ra, gió núi thổi qua, mồ hôi ướt đẫm quần áo thô ráp dính vào da, vừa đau vừa ngứa, lại còn thoáng mát.
Thẩm Thanh Nhiên gãi tay, làn da trắng mỏng lan ra vết đỏ.
Không đi nổi nữa, muốn tắm nước nóng.
Tuyết Phỉ Phong nhiều lần đề nghị cõng cậu về nhà, đều bị Thẩm Thanh Nhiên từ chối.
Sao có thể để người què cõng mình chứ? Thẩm Thanh Nhiên không chịu, lại đi không nổi, khi nghỉ dọc đường, vẫn ngồi thở dốc dưới đất xoa bóp đùi Tuyết Phỉ Phong.
Tất cả tại cậu, hành động bốc đồng, Tuyết Phỉ Phong vừa về đến nhà đã phải ra ngoài đuổi theo, chắc chắn còn mệt hơn cậu.
Những ngón tay mềm mại không xương từ đầu gối xoay quanh xoa bóp xuống bắp chân, lực nhẹ nhàng không đều, như móng mèo chơi với cuộn len. Cảm giác tê ngứa từ đùi lan tỏa, Tuyết Phỉ Phong hít thở nặng nề, hắn nắm tay Thẩm Thanh Nhiên đang nghịch ngợm, "Thanh Nhiên, không cần."
Thẩm Thanh Nhiên lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, tóc mai ướt mồ hôi dính vào má đỏ ửng, gạt tay Tuyết Phỉ Phong ra, trên đùi hắn, như chuồn chuồn lướt nước, viết: "Đau?"
Còn viết nữa? Cơ bắp đùi Tuyết Phỉ Phong căng cứng, "Không đau, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta quen rồi, không thấy mệt."
Thẩm Thanh Nhiên thương xót thổi vào đầu gối Tuyết Phỉ Phong, rõ ràng cơ bắp đều căng cứng, chắc chắn đã chịu đựng rất lâu, Thẩm Thanh Nhiên nhớ lại khi mình bơi bị chuột rút đau đớn, rất đồng cảm.
Cái thổi yếu ớt đó thậm chí không thấm qua áo thô, còn không bằng gió núi lạnh thấu xương, trong mắt Tuyết Phỉ Phong lại như thổi trực tiếp vào ngực, khiến một đống lửa bùng lên.
Hắn nhìn Thẩm Thanh Nhiên thật nhiều năng lượng, đây đang trêu chọc hắn!
Tuyết Phỉ Phong bất chợt đứng dậy, "Không nghỉ nữa, nhanh chóng về nhà."
Nghe câu này, mọi biểu cảm nhỏ trên mặt Thẩm Thanh Nhiên biến mất, chỉ còn lại vẻ khổ sở.
Tuyết Phỉ Phong kéo tay Thẩm Thanh Nhiên đứng dậy, "Đi nào."
Thẩm Thanh Nhiên ủ rũ đi theo sau, như một con mèo lười bị cướp mất đồ chơi và bị lệnh bắt mười con chuột.
..........
Lò bếp vẫn còn chút hơi ấm, cơm trong nồi còn chút độ nóng, Tuyết Phỉ Phong không tắt lửa đã bỏ đi, đáy nồi bị cháy đen một lớp dày.
Thẩm Thanh Nhiên ăn vội vài miếng cơm rồi muốn đi tắm, nhưng lười đun nước, bị Tuyết Phỉ Phong ép ngồi xuống ghế, chờ y chuẩn bị nước sôi.
Tuyết Phỉ Phong hỏi dường như rất tùy ý: "Vết thương trên bụng ngươi thế nào rồi?"
Thẩm Thanh Nhiên đảo mắt, chính là vấn đề này, cậu và Tuyết Phỉ Phong suýt nữa chia tay, nếu Tuyết Phỉ Phong nhất quyết muốn xem, vậy thì cho y xem đi.
Hắn dùng một tay che mắt Tuyết Phỉ Phong, để lộ khe hở giữa các ngón tay, thấy y ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mới buông tay, quay lưng cởi đai áo ngoài, giữ chặt áo ở ngực, đảm bảo ngoài bụng ra thì không có chỗ nào bị lộ.
Thẩm Thanh Nhiên quay lại, đá nhẹ vào ủng Tuyết Phỉ Phong, có thể xem rồi.
Tuyết Phỉ Phong vừa mở mắt, liền thấy một mảng bầm tím trên bụng Thẩm Thanh Nhiên, vì chạy đường dài mà không bôi thuốc, thêm vào vải áo thô ráp cọ xát, da quá mỏng manh bị trầy một lớp, vết bầm tím nổi lên các tia máu, sưng thành một khối. Sau lưng cậu cũng có một vết bầm, như thể luôn bị thương.
Tuyết Phỉ Phong kìm nén cơn giận dữ, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Thanh Nhiên, trách mắng cả cậu: "Nghiêm trọng như vậy, trong hang sao không chịu bôi thuốc?"
Thẩm Thanh Nhiên bị quét trúng bởi cơn giận của hắn, ấp úng buông áo xuống, lùi lại một bước.
Áo lại bị Tuyết Phỉ Phong kéo lại, cậu lùi một bước, áo vốn được giữ cẩn thận liền bung ra, tạo thành một độ cong, ai cũng có thể cúi đầu nhìn thấy một mảng lớn ngực.
Thẩm Thanh Nhiên hoảng hốt ôm lấy ngực.
Tuyết Phỉ Phong nghiêm mặt: "Đừng động, lát nữa áo dính vào vết thương."
Tuyết Phỉ Phong bình tĩnh lại, không dám cho Thẩm Thanh Nhiên thấy sắc mặt mình: "Ta lo cho ngươi, tắm xong qua đây bôi thuốc."
Khi bôi thuốc, Tuyết Phỉ Phong lại hỏi ai đã đánh cậu. Thẩm Thanh Nhiên sợ liên lụy đến "đường ca" của mình, chỉ nói không nhớ, mấy tên vô lại bị một đại hiệp đánh cho chạy trối chết, chuyện này coi như xong.
Tuyết Phỉ Phong tin rằng Thường Bách không nương tay, nhưng vẫn thấy không đủ, vừa định tối đi xử lý lại, Thẩm Thanh Nhiên nhận ra điều gì, kéo tay áo hắn, bắt hắn hứa không gây rắc rối.
Không thì không cho bôi thuốc.
Tuyết Phỉ Phong đành bực bội đồng ý.
Thẩm Thanh Nhiên mơ hồ cảm thấy mình đã nắm được một kỹ năng quan trọng.
......
Trước khi xuống núi, Thẩm Thanh Nhiên muốn khoe với Tuyết Phỉ Phong về việc làm việc đồng áng, sáng sớm hôm sau, cậu nói với Tuyết Phỉ Phong muốn đi đồng mía.
Tuyết Phỉ Phong không đồng ý: "Gần đây nên ở nhà dưỡng thương. Ngày mai sẽ có người đến mua mía, không cần làm vất vả."
Thẩm Thanh Nhiên nhất quyết muốn đi, cậu theo Tuyết Phỉ Phong về nhà không biết xấu hổ, nên phải thể hiện chút thành ý.
Tuyết Phỉ Phong đành theo cậu đi, thấy Thẩm Thanh Nhiên cúi người nâng những bó lá mía trong ruộng, vội gọi dừng lại: "Cẩn thận cắt vào tay, để ta làm."
Thẩm Thanh Nhiên cười tươi nhìn Tuyết Phỉ Phong, khen ta đi.
Tuyết Phỉ Phong hiểu ra, khen ngợi cậu hai câu một cách phóng đại, khiến Thẩm Thanh Nhiên vui mừng khôn xiết, ôm ba bó lá mía vào lòng, như một đứa trẻ ngoan ngoãn ăn được khen, đắc ý ăn liền ba bát cơm.
Tuyết Phỉ Phong có chút hối hận vì đã khen y: "Đừng cọ vào vết thương, mau bỏ xuống, nhà ta không có xe lừa sao, ngươi ở đây đợi, ta về dắt xe qua."
Lúc này, xa xa trên đường núi xuất hiện một chiếc xe lừa, chậm chạp chở mấy cái thùng lớn, một đôi vợ chồng trung niên đang điều khiển xe, phía sau có đôi huynh muội trẻ.
"Ô, ai vậy?" Người trong ruộng ngẩng đầu nhìn, "Chưa từng thấy qua."
"Không phải Tôn Lão Nhị đã bán ruộng mía rồi sao, dạo trước chuyển đi, cũng bán luôn nhà. Hôm trước ta ở Lý trưởng, tình cờ thấy Tôn Lão Nhị giao dịch với người. Đoán chừng là gia đình mới dọn đến, ô, một nhà bốn người."
"Cô nương kia trông cũng khá. Nhà ngươi đang tính chuyện hôn nhân cho Đại Ngưu, ta thấy người này cũng được đấy..." Muốn nhanh chóng hòa nhập vào Lý Gia Thôn, kết thân là một cách không tồi.
"Nói bậy, phải biết gốc biết ngọn mới tốt, có mấy cô nương mặt đẹp, nhưng tay không thể nâng, vai không thể gánh, yêu cầu còn nhiều."
Thẩm Thanh Nhiên không để ý có người bóng gió châm chọc cậu, toàn bộ tinh thần tập trung vào chiếc xe lừa đó, đến nỗi Tuyết Phỉ Phong đi về lúc nào cũng không biết.
Đây là nữ chính!
Nữ chính dẫn cả gia đình đến chạy nạn!
Thẩm Thanh Nhiên lòng dâng trào, xúc động không thể nói, cắn ngón tay, suýt nữa cắn đến chảy nước mắt.
Nữ chính đã đến, dưa hấu không hạt còn xa sao?
Hắn dựa vào ấn tượng từ tiểu thuyết, cẩn thận đối chiếu thông tin gia đình này.
Cơ bản không sai!
Nữ chính mặt mày tái nhợt, yếu ớt, Thẩm Thanh Nhiên biết đó là do cô vừa bị thương, đụng vào đầu, linh hồn bị thay thế bởi người hiện đại. Còn người anh bên cạnh trông đứng đắn, học sách thánh hiền, nhưng không phải người tốt. Hắn chê xe lừa quá chật, khi đi qua một đoạn dốc, "vô tình" đẩy em gái xuống.
Thẩm Thanh Nhiên mắt lóe lên giọt lệ xúc động, trong đầu lập tức xuất hiện hàng trăm kế hoạch để làm quen với nữ chính. Kế hoạch nào cũng hoàn hảo, Thẩm Thanh Nhiên cắn răng, làm ngón tay mình đau, vội vàng xoa xoa bụng để giảm đau.
Tuyết Phỉ Phong đứng một bên, đợi mãi mà không được Thẩm Thanh Nhiên chú ý.
Đều là xe lừa, xe nhà mình còn mới hơn, Thẩm Thanh Nhiên xem xe nhà người ta làm gì?
Đại tướng quân nhìn chiếc xe lừa kia với ánh mắt cảnh giác, như đang xem xét ba quân.
Nhìn một cái, mặt liền tái xanh.
Người thư sinh trên xe, trông nhã nhặn, Tuyết Phỉ Phong gặp nhiều người, chỉ một cái nhìn đã thấy bản chất ích kỷ của hắn - xuống xe mà không hề để ý em gái còn trên xe, tự nhảy xuống, làm xe lừa chao đảo, em gái trực tiếp ngã xuống đất.
Tuyết Phỉ Phong liếc mắt quan sát phản ứng của Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên vốn không hứng thú với chuyện làng xóm, giờ có một nam nhân lạ mặt, trông không tệ, người mặt thú tâm, không biết đã lừa bao nhiêu nữ tử ngây thơ...
Thẩm Thanh Nhiên khác hẳn ngày thường, quen thuộc như đã biết đối phương từ tám đời, tay vô thức xoa bụng, chờ mong mà lo lắng.
Tuyết Phỉ Phong lạnh lùng nhưng không động sắc mặt chắn trước mặt Thẩm Thanh Nhiên: "Ngươi quen hắn?"