Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 33: Chương 33






Kết thúc bữa tiệc xxx vui sướng nhễ nhại mồ hôi, trong căn phòng chỉ còn là tiếng thở dốc.
Sau khi Trì Y Y vận động ra mồ hôi cũng tỉnh rượu.

Cô dựa vào vai Lục Cạnh, một tay buồn chán vuốt ve ngực anh, Lục Cạnh bắt lấy tay cô, đặt lên miệng hôn, nói: "Đừng quyến rũ anh nữa, hết bao rồi."
Trì Y Y mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Làm sao anh biết em đã trở lại Ngọc Thành, Tôn Nhất Mạn nói với anh sao?"
“Ừ.” Lục Cạnh không giấu giếm.
"Anh và chị ấy..."
"Không có quan hệ gì.

Anh không biết..." Lục Cạnh khẽ nhíu mày: "Cô ấy có ý với anh."
"Chị ấy đã nói với anh rồi?"
"Ừm."
Trì Y Y nghĩ Tôn Nhất Mạn hành động rất mạnh mẽ.

Sáng nay cô vừa mới nói việc chia tay với Lục Cạnh, thì buổi chiều cô ta đã thổ lộ với Lục Cạnh.
Cô chọc chọc vào ngực anh, cố ý bới lông tìm vết: "Anh không thích chị ấy, tại sao còn tìm bạn gái có bộ dạng giống như chị ấy thế?"
"Anh không dựa theo hình mẫu của cô ấy, anh chỉ là..." Lục Cạnh lúng túng ho khan nói: "Anh tìm bạn gái giống với hình mẫu của mẹ anh."
Trì Y Y kinh ngạc, sau đó nghĩ đến bức ảnh mẹ Lục Cạnh mà cô đã từng nhìn thấy chỗ Thẩm Trạch.

Cô nghĩ cái chết của mẹ anh chắc hẳn đã gây ra cho anh một đả kích rất lớn, nếu không cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc chọn bạn đời của anh.
"Mẹ anh rất thích Tôn Nhất Mạn, trước kia bà còn sống còn có ý định nhận cô ấy là con gái.

Trong thời gian bà bị bệnh, Tôn Nhất Mạn đã giúp đỡ rất nhiều.

Sau khi mẹ anh qua đời, anh bị trầm cảm một thời gian, Tôn Nhất Mạn đã an ủi anh, anh mới..."
"Anh tỏ tình với chị ấy sao?"
Nói chuyện quá khứ thời trẻ của mình với Trì Y Y, Lục Cạnh cảm thấy có chút xấu hổ, anh gật đầu rồi nói: "Lần đó Tôn Nhất Mạn từ chối."
Trì Y Y cảm thấy khó hiểu: "Nếu chị ấy thích anh, tại sao chị ấy lại từ chối anh? Em hỏi chị ấy, chị ấy nói lúc đó không đúng thời điểm."
Lục Cạnh cúi đầu: "Cô ấy nói với em chuyện này hả?"
"Phó Ninh nói với em là anh đã tỏ tình với Tôn Nhất Mạn, nhưng bị chị ấy từ chối.

Em rất tò mò, cho nên sáng nay đã trực tiếp hỏi chị ấy." Trì Y Y thành thật trả lời.
Lục Cạnh nhíu mày, lúc này mới biết Phó Ninh tung tin đồn trước mặt Trì Y Y.

"Sao em không đến hỏi anh?"
Trì Y Y liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp nói: "Trước đây em có tư cách gì mà hỏi?"
Lục Cạnh im lặng.
Quả thật, trước đó hai người đều căng thẳng, giằng co nhau.

Trì Y Y có lòng kiêu hãnh của bản thân, cô không muốn để mình rơi vào thế hạ phong trong một mối quan hệ nào đó.
“Em nghĩ rằng trong lòng anh luôn có Tôn Nhất Mạn cho nên mới chia tay anh?” Lục Cạnh căng thẳng hỏi.
“Vâng.” Trì Y Y nói: “Em nghĩ chị ấy bây giờ đã độc thân, anh nhất định sẽ rục rịch, cho nên mới để anh tự do.”
“Em thật hào phóng độ lượng.” Lục Cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trì Y Y bĩu môi: "Trong lòng anh không có em, cưỡng ép cũng vô dụng."
Lục Cạnh nâng cằm cô lên, cười hỏi: "Càng yêu thích tự do hơn?"
Trì Y Y giở chiến thuật ho khan hai tiếng, nói: "Em muốn chia tay, nhất định là có lý do...!Sau cuộc điện thoại kia, anh cũng không liên lạc với em."
Lục Cạnh nhớ đến những ngày sau khi chia tay anh ăn không ngon ngủ không yên, mỗi phút mỗi giây đều nghĩ đến cô, nghĩ cách khôi phục lại mối quan hệ thì tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Bây giờ cô còn cắn ngược lại anh một cái, anh nhéo cằm cô trừng phạt, nói: "Em bảo rằng em muốn tự do, anh còn liên lạc, không phải là càng khiến cho em chán ghét sao?"
"Vậy thì tại sao hôm nay anh lại đến tìm em để tỏ tình? Quá nhớ em, sợ em thật sự không cần anh hả?" Trì Y Y chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, được một tấc lại tiến thêm một bước.
Lục Cạnh thấy cô cười gian xảo, khẽ thở dài thừa nhận: "Ừm...!Em vui không?"
Trì Y Y nghiêng người hôn lên má anh.
Lục Cạnh thấy cô hả hê cười đắc ý, cũng không cảm thấy bản thân đang thiệt thòi, mà là hài lòng.
Anh và Trì Y Y thật sự đi quá nhiều đường vòng, nhưng nếu không có những đường vòng này thì bọn họ sẽ không có được mối quan hệ như ngày hôm nay.

Anh có chút hối hận, cũng cảm thấy may mắn.
"Anh còn chưa nói tại sao lúc đó Tôn Nhất Mạn lại từ chối anh?" Trì Y Y hỏi.
Lục Cạnh lập tức thuật lại lời giải thích của Tôn Nhất Mạn nói với anh, Trì Y Y nghe xong sửng sốt.

Cô không nghĩ tới Tôn Nhất Mạn lúc đó chỉ mới mười bảy mười tám tuổi đã có tâm tư phức tạp sâu xa như vậy.
"Chị ấy thực sự rất thích anh đấy." Trì Y Y cảm khái.
Lục Cạnh liếc nhìn cô, Trì Y Y lập tức ôm anh, bổ sung một câu: "Có điều chị ấy thích không thuần túy, so với em thì kém hơn."
Lục Cạnh vừa nghe lời biện hộ của Trì Y Y, cả người đều sung sướng như lạc vào cõi tiên.

Cô háo thắng không cam chịu lại rơi xuống thế hạ phong, khiến cho anh vừa yêu vừa hận.
"Cấp trên lại là tình địch tình yêu, sau này em phải nghĩ cách xử lý mối quan hệ với Tôn Nhất Mạn mới được."
Lục Cạnh cúi đầu nhìn cô, nghĩ một lát rồi hỏi: "Em muốn hủy hợp đồng hả?"

Trì Y Y lắc đầu: "Em đang làm tốt, sao lại phải hủy hợp đồng, còn phải đền một khoản phí nữa.

Đã là người trưởng thành cả rồi, cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc.

Tôn Nhất Mạn là bà chủ, chị ấy muốn làm khó em, em không làm tốt công việc, chị ấy cũng bị chịu tổn thất."
Lục Cạnh vẫn cảm thấy lo lắng.

Nếu như trước đây anh sẽ tin vào nhân phẩm của Tôn Nhất Mạn, nhưng bây giờ anh lại không thể nào không nghi ngờ.

Nhất là lúc nhớ đến chuyện David kia, anh càng cảm thấy Tôn Nhất Mạn có ý không tốt với Trì Y Y.
"Yên tâm, em cũng không phải là người dễ bị bắt nạt."
Lục Cạnh thấy Trì Y Y nói như vậy, cũng không can thiệp nhiều, chỉ dặn dò: "Có chuyện gì thì phải nói với anh."
"Vâng."
Trì Y Y dựa vào ngực Lục Cạnh, nghe tiếng tim anh đập, cảm thấy giây phút yên tĩnh nương tựa vào nhau như vậy là rất đáng quý.

Trước đêm nay, cô đã nghĩ rằng cô với Lục Cạnh không thể nào có khả năng nữa, kết quả vòng vo một hồi, mối quan hệ của bọn họ lại tiến thêm được một bước.
"Lục Cạnh."
"Ừ?"
"Không phải anh thích một người phụ nữ giống như mẹ của anh sao? Sao anh lại thích em?"
Lục Cạnh ôm cô, trầm mặc mấy giây mới nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh cảm thấy em thật đặc biệt.

Trên người em có có một loại sức sống mà người khác không có được."
Trì Y Y nghe người ta nói cô tràn đầy sức sống, cô ngẫm nghĩ, hiểu đơn giản là Lục Cạnh khen cô xinh đẹp tươi mới.

Cô động đậy, nhìn anh cười trêu chọc: Thì ra ngay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã nổi lòng ham muốn sắc đẹp của em rồi."
Lục Cạnh với tay lấy điếu thuốc trên tủ đầu giường, ngậm điếu thuốc, mập mờ nói: "Từ trước đó nữa."
"Hả?"
Lục Cạnh châm điếu thuốc, hút một hơi nói: "Anh đã từng nhìn thấy em ở trung tâm thương mại."
Trì Y Y hơi kinh ngạc, sau đó vui vẻ: "Thì ra trước đó anh đã sớm có ý với em, vậy sao anh không theo đuổi em.

Anh theo đuổi, nói không chừng chúng ta đã sớm ở bên nhau."

"Sau buổi tối ngày hôm đó, anh có đến trung tâm thương mại mấy lần, nhưng không nhìn thấy em nữa."
Trì Y Y không biết sau đó anh còn đến trung tâm thương mại tìm cô, cô rũ mắt nói: "Em nghe lời anh, đổi nơi ở, đến Ngọc Thành làm việc."
Theo như lời Lục Cạnh nói, lúc đó Trì Y Y đã rời khỏi huyện Tiểu Trì, sau đó bọn họ gặp lại nhau ở Ngọc Thành.

Có đôi khi vận mệnh kỳ diệu đến nỗi không thể nói thành lời.
“Còn em thì sao?” Lục Cạnh hỏi ngược lại cô.
"Cái gì?"
Lục Cạnh nhìn cô giả ngu, trực tiếp vạch trần cô: "Khi nào thì có ý tứ gì đó với anh?"
"Em hả?" Trì Y Y đảo mắt, không vòng vo, mà thẳng thắn nói: "Lần đầu tiên anh giúp đỡ em, em nghĩ anh thật tốt, không giống những người đàn ông khác đối xử với em, nên cảm thấy có chút hảo cảm với anh.

Tối hôm đó anh trực tiếp đưa em về nhà, em còn cảm thấy rằng anh không hài hước."
Lục Cạnh hừ một tiếng.
"Lúc em vừa đến Ngọc Thành, Bảo Trân cứ cách năm ba hôm lại nhắc đến anh một lần.

Nói anh đến mua rau của bà, nói gặp anh ở đâu đó trong huyện Tiểu Trì, anh xách đồ giúp bà...!Bà khen ngợi anh tới tận mây xanh, em vẫn luôn không quên được anh."
"Đêm đó gặp lại anh ở Ngọc Thành, em còn cảm thấy rất có duyên phận, cho nên liền..."
"Dụ dỗ anh."
Trì Y Y thẳng thắng: "Nếu anh không hề có một chút tâm tư gì với em thì sao có thể dễ dàng mắc câu như vậy được."
Lục Cạnh không phủ nhận, đêm đó anh có ôm tâm tư với Trì Y Y, là chó ngáp phải ruồi.
“Em có ý với anh, mà sau lưng còn thông đồng với người đàn ông khác?” Lục Cạnh tính toán nợ cũ, loại trừ trợ lý chụp ảnh của Tôn Nhất Mạn, trực tiếp hỏi: “Em còn liên lạc với bạn học cấp ba kia không?"
Trì Y Y kinh ngạc, cử động cơ thể nhìn Lục Cạnh: "Làm sao anh biết Lâm An?"
Sau đó Lục Cạnh mới biết chàng công tử bột kia chính là Lâm An, anh rũ mắt nhìn Trì Y Y, nhắc nhở cô: "Em không ăn cơm với người ta nữa rồi sao."
Trì Y Y nhớ lại, lập tức hiểu ra: "Tối hôm đó anh đang xã giao ở nhà hàng Tây đó à."
"Ừm."
"Vậy mà anh còn lừa em."
Lục Cạnh nhìn cô phản công, nhẹ nhàng nhéo eo cô một cái: "Thành thật khai báo."
Trì Y Y cười trốn tránh, giải thích: "Không có quan hệ gì cả.

Bệnh viện nha khoa trước đây em đến nhổ răng là của nhà họ Lâm, em và anh ấy có tiếp xúc mấy lần.

Lúc đó em còn tưởng rằng anh thích Tôn Nhất Mạn, chỉ cần nghĩ đến việc anh chân trong chân ngoài, em cũng không thể chịu thua được."
Lục Cạnh nhướng mày, biết đây thật sự là chuyện mà Trì Y Y có thể làm được.
"Em với anh ấy chỉ ăn vài bữa cơm mà thôi.

Em cảm thấy em không tự tại khi ở cùng với anh ấy, không thoải mái giống như ở bên cạnh anh, nên sau khi anh nói xin lỗi, em đã tha thứ cho anh."
Lục Cạnh ngây người, lúc này mới biết sau lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, Trì Y Y không phải bởi vì sợ mất công việc của Tôn Nhất Mạn mới tha thứ cho anh, mà cô buồn là vì anh.

Cho dù lúc đó cô cho rằng người anh thích là Tôn Nhất Mạn, nhưng cô vẫn trở về bên cạnh anh.

Trái tim Lục Cạnh như được ngâm vào hũ mật ngọt ngào.

Trước đêm hôm nay, anh không dám tưởng tượng được lỡ như Trì Y Y vốn yêu thích tự do, bởi vì anh mà buồn bã, sẽ hạ thấp bản thân.
Anh ôm chặt Trì Y Y, cúi đầu, trịnh trọng hôn lên trán cô.
Trì Y Y không suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô là người chỉ nói về kết quả, chỉ cần kết quả tốt, những khúc mắc trong quá trình này đều đáng giá đối với cô.
“Lục Cạnh, chúng ta đã hẹn hò hơn một năm rồi.” Trì Y Y xúc động nói.
"Ừ."
"Thời gian trôi qua nhanh quá, lúc đầu em nghĩ chưa đầy một tháng nữa chúng ta sẽ chia tay.

Sau một tháng, em nghĩ hẳn là sẽ không thể kéo dài được hai tháng.

Sau ba tháng, em cảm thấy anh hẳn là sẽ thấy em không còn mới mẻ nữa.

Qua nửa năm, em nghĩ đây đã là giới hạn rồi.

Tròn một năm, em nghĩ mối quan hệ của chúng ta đang tiến vào giai đoạn đếm ngược.

Sau đó anh trở về Ngọc Thành, mỗi ngày em đều cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ chia tay."
Lục Cạnh đặt điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay lên bàn đầu giường, anh phủi tàn thuốc, nhướng mày hỏi cô: "Em đã từng nghĩ về việc chia tay?"
“Em đã nghĩ về nó.” Trì Y Y nói: "Sau khi Phó Ninh nói với em anh thích Tôn Nhất Mạn, mỗi ngày em đều nghĩ đến chuyện đá anh.”
Lục Cạnh cười khổ: "Anh thật oan uổng."
“Anh thì sao? Chưa từng nghĩ đến?” Trì Y Y hỏi ngược lại.
"Không có."
"Thật sự?"
"Ừ." Lục Cạnh ngậm điếu thuốc nói: "Anh cho rằng anh sẽ muốn, nhưng là không có."
Lục Cạnh nói thật, lúc đó anh nghĩ chỉ là bản thân bị Trì Y Y hấp dẫn nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi cảm giác tươi mới từ cô.

Nhưng chuyện này vẫn chưa bao giờ xảy ra, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc chia tay với cô.
Trì Y Y bị lời nói nghiêm túc của anh dỗ khiến cho mở cờ trong bụng.

Cô đặt tay lên ngực Lục Cạnh, nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, gọi một tiếng: "Lục Cạnh."
"Ừm?"
Lục Cạnh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của cô, tưởng cô muốn nói chuyện gì đó nghiêm trọng, nhưng chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì đã nghe thấy cô hạ mệnh lệnh: "Sau này anh không được mua đồ cho người phụ nữ khác."
Lục Cạnh ngẩn ra, tự nhiên bật cười lên, thầm nghĩ quả nhiên là Trì Y Y.
Anh mỉm cười gật đầu nói: "Ừ, chỉ mua cho em thôi."