Đinh linh linh leng keng leng keng! —
Một hồi chuông dồn dập vang lên!
Hồ Nhã đột nhiên hoàn hồn.
Cô cuống quít thả tay người làm vườn, trong lòng quýnh lên!
Đúng là điên rồ! Làm sao cô lại tay nắm tay với NPC?! NPC là tác phẩm của trò chơi! Là hư ảo! Là giả!
Bên kia, tiếng chuông đồng hồ không ngừng vang lên, quấy nhiễu đầu óc cô không yên.
“Làm sao đột nhiên vang lên vậy, ầm ĩ chết mất…” Hồ Nhã khó chịu đi tìm theo âm thanh, tìm được một cái đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức là kiểu dáng cổ đại, rất rắn chắc, bên ngoài có hộp gỗ bảo vệ, chạm trổ hoa văn giống như thiên sứ.
Cô lật qua lật lại không tìm được bộ phận tắt tiếng chuông, tâm phiền ý loạn, cầm đồng hồ báo thức đập xuống bàn!
“Thứ đồ chơi rác rưởi! Đừng kêu nữa!”
Rầm!
Ván gỗ dưới đế đồng hồ bung ra, một cái chìa khoá kim loại rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng ngừng.
Hồ Nhã ngạc nhiên xem chiếc chìa khóa trên mặt đất, không dám tin vào hai mắt của mình.
Cô tìm được?
Đây thật sự là chìa khoá thông quan sao?
“Nhìn đi, tôi đã nói rồi.” người làm vườn ở cạnh cười nói, “Chỉ cần kiên trì đi tìm, chắc chắn có thể tìm được.”
“Thật tốt quá!” Hồ Nhã nhặt lên chìa khoá, lập tức chạy về phía cửa, “Tôi đi nói cho tổ trưởng!”
“Xin chờ một chút.” người làm vườn đột nhiên kéo cô, “Em không được nói cho những người khác.”
“Sao thế?” Hồ Nhã ngay lập tức cảnh giác, “Tại sao không cho tôi nói với những người khác?”
Cô nghi ngờ nhìn người làm vườn, thu hồi bàn tay bị anh ta nắm chặt, lạnh giọng nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ giở trò, tôi không dễ lừa như mấy nữ sinh đâu!”
Người làm vườn khẽ than: “Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp em. Thực ra vừa nãy có một việc tôi không nói cho mọi người biết, chỉ có một cô dâu được rời khỏi đây. Nếu em đưa chìa khóa… Hồ Nhã, tôi thực sự rất lo lắng cho em.”
Hồ Nhã ngẩn ngơ, “Vì sao… Vì sao tìm được chìa khóa nhưng chỉ một người được đi?”
“Bởi vì xe ngựa chỉ đến vào ngày Chủ nhật, không có xe ngựa, cho dù bỏ trốn cũng bị Công tước bắt về.”
Người làm vườn cầm tay cô một lần nữa, cúi người thì thầm bên tai cô:
“Mỗi đêm Công tước đều iết chết một cô dâu, Hồ Nhã, nếu em muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải kiên trì đến chủ nhật, trở thành cô dâu cuối cùng.”
Hồ Nhã kinh ngạc nhìn anh, trong lòng rất loạn, đầu óc rối bời. Cái chìa khóa trong tay đột nhiên trở nên nặng vô cùng, thậm chí có gai làm bàn tay cô đau nhức!
“Chỉ… Chỉ một người được đi?” cô mờ mịt thì thào, “Thêm một không được sao? Còn có tổ trưởng Vu…”
“Cô ta?” biểu cảm người làm vườn vô cùng lo lắng, “Nếu để cô ta đến cuối cùng…”
“Không phải! Ý tôi là… Là hai chúng tôi…” Hồ Nhã vội vàng giải thích, nói một nửa, chính mình dừng lại.
Ánh mắt của cô càng thêm hoang mang.
Nếu cô và Vu Á Thanh ở lại đến cuối cùng, mà sống sót cơ hội chỉ có một,… Vu Á Thanh sẽ cho cô con đường sống sao?
Không phải…
Sẽ không.
Có ai không muốn sống? Mọi người bị giam cầm ở đây, chẳng phải đều tìm kiếm cơ hội sống sót à?
Cho nên, bất cứ ai có thể ở lại đến cuối, duy chỉ có Vu Á Thanh không thể!
Bởi vì chỉ có Vu Á Thanh, là người cô tuyệt đối không xử lý được! — Trình Thiến chỉ biết khóc! Tô Mạn tay phải bị thương! Chu Xu õng ẹo! Còn có Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn không đi được! Mấy ả đó đều không phải là đối thủ của cô!
Chỉ có Vu Á Thanh!
Ngón tay, chậm rãi siết chặt.
Chìa khoá trong lòng bàn tay ấn sâu vào da thịt.
Hồ Nhã đứng ngơ ngác.
Bây giờ anh ta… sẽ ra tay với Vu Á Thanh hả?
…
Vu Á Thanh kéo ngăn kéo, mở hộp trang sức, cả bàn chứa đầy trang sức châu báu rực rỡ muôn màu mà cô không hề động lòng, chỉ chau mày tìm kiếm, tìm kiếm cái chìa khóa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô nhạy bén xoay người, ánh mắt nhìn sang:
“Ai đấy?!”
Người làm vườn chậm rãi đi vào phòng, giơ tay, “Đừng căng thẳng, tôi chỉ… đến giúp em một chút.”