Người làm vườn thúc giục làm trong lòng các cô hoảng sợ.
Anh nhiều lần nhắc tới chìa khoá.
Chìa khoá, chìa khoá! Trang viên rộng lớn như vậy, lầu trên lầu dưới có mấy trăm căn phòng, làm sao tìm được chìa khoá?
Bạch Ấu Vi cảm thấy cáu kỉnh, cô cảm thấy người làm vườn có gì đó quái lạ.
Nhưng muốn nói điểm đáng ngờ, cô tạm thời nói không nên lời ở điểm nào.
Nếu miễn cưỡng nói…
Có thể diện mạo của đối phương làm cô khó chịu.
Người làm vườn này rõ ràng có ngoại hình của người Âu Châu nhưng không biết tại sao, cô thấy anh ta có nét giống Thẩm Mặc.
Mũi đều cao thẳng, hốc mắt đều sâu… Chẳng lẽ ngũ quan trai đẹp không khác nhau mấy?
Người làm vườn lại nói: “Ở nơi này có mấy trăm căn phòng, các người phải chia nhau đi tìm, nếu không chẳng thể tìm được chìa khóa trước khi mặt trời lặn.”
Thời gian không còn nhiều.
Mấy người phụ nữ một lần nữa bàn bạc với nhau, quyết định trước tiên làm theo lời anh ta, đi tìm chìa khoá.
Tất cả mọi người cảm thấy chỗ này rộng lớn, muốn tìm một cái chìa khoá nho nhỏ, hy vọng không lớn, song không thể không thử một lần.
Tâm trạng Hồ Nhã bực bội lục tung căn phòng.
Trong căn phòng này bày la liệt các loại đồng hồ, mỗi cái đều tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cô không có tâm tình thưởng thức, tìm kiếm thô bạo, ý đồ tìm được cái giống chìa khóa như lời người làm vườn nói.
“Tìm được chìa khóa không?”
Không biết từ lúc nào, người làm vườn đẹp trai đi tới, ân cần nói với cô: “Nếu mệt thì em nghỉ một lúc!”
Hồ Nhã sốt ruột trả lời: “Không, nơi này quá rộng, chỉ tìm một phòng đã mất rất lâu, làm sao tìm được hết tất cả căn phòng!”
Trách móc vài câu, cô bỗng nhiên ý thức được đối phương chỉ là một NPC, cảm giác rất hoang đường, im lặng không nói thêm nữa.
Không ngờ, người làm vườn lại tiếp lời trò chuyện với cô.
“Chỉ cần kiên trì đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được.” anh ta giỏi đoán ý người khác an ủi cô, giọng nói ôn hòa, “Các người có cơ hội đi ra ngoài mà tôi chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây. So sánh như vậy, em có thấy dễ chịu hơn không?”
Hồ Nhã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Anh ta là NPC, đương nhiên không thể rời khỏi trò chơi, nhưng… NPC thôi mà, làm sao nhân tính hóa như thế?
Có lẽ do cô nhìn quá lâu người làm vườn cười nói: “Xin đừng nhìn tôi như vậy, được một tiểu thư đáng yêu như cô nhìn chăm chú thì tôi sẽ đỏ mặt.”
Hồ Nhã hơi nóng mặt, chưa từng có người đàn ông nào khen cô như thế, đầy tình ý… Mặc dù đối phương là một NPC.
“Đáng yêu cái gì…” cô nhỏ giọng thầm thì, “Đều là lời dỗ ngon dỗ ngọt.”
“Đều là lời nói thật lòng.” người làm vườn cười rất dịu dàng, “Dáng vẻ cô nghiêm túc rất đáng yêu.”
Hồ Nhã giật mình, lần nữa nhìn về phía người làm vườn, biểu cảm dần dần thay đổi…
“Sao thế?” người làm vườn ôn nhu hỏi.
“Không có… Không có gì.” Hồ Nhã cười khẩy, thu hồi ánh mắt, “Thực ra vừa nãy tôi đã cảm thấy, gương mặt anh rất giống một người…”
Người làm vườn hỏi: “Ồ, giống ai?”
Hồ Nhã nhớ tới chuyện cũ, một bên thờ ơ tìm kiếm, một bên trả lời: “Một đàn anh của tôi, anh ấy… rất đẹp trai, thành tích tốt, từng nói lời tương tự anh, nói dáng vẻ tôi nghiêm túc rất…”
Hồ Nhã dừng lại, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Cô chưa bao giờ được nam sinh trong lớp đón chào. Các bạn học nam châm biếm cô, bảo cô hung dữ, bảo cô nói quá to, nói cô mặc quần áo rất quê mùa, còn đặt cho cô đủ biệt danh.
Chỉ có người đàn anh kia dịu dàng với cô.
Không biết hiện tại anh ấy thế nào…
“Thì ra là thế, khó trách lúc tôi nhìn cô cũng thấy thân thiết.” người làm vườn mỉm cười nói, “Xem ra là tác dụng hệ thống làm ra.”
Hồ Nhã ngây người, nhìn anh hỏi: “Ý anh là… Trong lòng tôi nghĩ đến một người sẽ tạo ra ảnh hưởng với anh?”
“Có thể chỉ có một chút!” người làm vườn đến gần cô, ôn nhu ngưng mắt nhìn cô, “Cho nên cảm giác được nỗi nhớ nhung và cả sự đau đớn của em.”
Mắt Hồ Nhã đỏ ửng, khẽ hỏi: “… Anh là anh ấy à? Đàn anh?”
“Tôi không phải là anh ấy, nhưng tôi sẽ giúp đỡ em như anh ấy.”
Người làm vườn nhẹ nhàng nắm tay Hồ Nhã.