Vu Á Thanh trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Được, vậy đi tầng hầm một chuyến.”
Sáu người phụ nữ ăn xong bữa trưa, mỗi người tự thu dọn, cùng đi tầng hầm.
Tầng hầm của trang viên không có đèn.
Mỗi người cầm một cái giá nến chiếu sáng, xuống dưới thì châm lửa thắp sáng cây đuốc trên vách tường.
Tầng hầm lạnh lẽo u ám, một bên là bức tường đá ẩm ướt lạnh như băng, bên kia là lồng giam bằng sắt.
Không biết trong nhà tù từng nhốt cái gì, có lẽ là người, có lẽ là gia súc. Bên trong chất đống một ít rơm rạ khô héo tán loạn, ngoài cái đó, không có gì cả.
Bên ngoài dựa sát vào lồng sắt, có không ít thứ. Giống Vu Á Thanh nói, vỏ chai rượu, lon sắt rỉ sét, mở cái rương gỗ mục, mùi hôi nồng nặc cùng với bụi bặm đập vào mặt, làm người ta bị sặc.
Dọc theo một loạt nhà giam tiếp tục đi vào trong.
Đi tới điểm cuối.
Bạch Ấu Vi dừng lại trước cửa nhà giam cuối cùng, nói: “Ai đó thử xem có mở ra được không.”
Tô Mạn tiến lên kéo thử cánh cửa, ngẩng đầu nhìn về phía các cô: “Là khóa.”
Mấy nhà giam phía trước mặc dù cũng đóng, nhưng không khóa, chỉ quấn xích sắt lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên cửa, đẩy phát mở được ngay.
Không ngờ đến phòng cuối cùng thì bị khóa.
Hai mắt Vu Á Thanh mở to, vô thức nhìn Hồ Nhã và Trình Thiến ở bên cạnh.
Hồ Nhã và Trình Thiến cũng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng đã kiểm tra hết…”
Lúc Vu Á Thanh dẫn người xuống dưới, ban đầu có lục soát kĩ càng mấy nhà giam, nhưng sau khi không có thu hoạch. Có một số nhà giam, cho dù không cần đi vào, đứng bên ngoài lồng sắt liếc mắt nhìn lướt qua có thể thấy hết tình hình bên trong.
Hơn nữa ánh sáng tối tăm, hoàn cảnh âm u, hơn một trăm nhà giam nối tiếp nhau khiến trong lòng các cô mệt mỏi, căng thẳng —
Đủ mọi lý do khiến các cô không phát hiện điểm khác thường của nhà giam cuối cùng.
Vu Á Thanh không nhịn được hỏi Bạch Ấu Vi: “Tại sao cô biết nhà giam này có vấn đề?”
Bạch Ấu Vi vẫn ngồi trên xe lăn, không đụng chạm vào nhà giam, vì sao cô ta phát hiện điểm lạ thường nhanh hơn các cô?
“Bởi vì đây là nhà giam số 129.” Bạch Ấu Vi hờ hững giải thích, “Sau khi đi vào tôi luôn đếm trong lòng, một cái nhà giam dư ra chắc chắn có vấn đề, nhưng chưa hẳn là nhà giam cuối cùng. Bây giờ tìm được, coi như là chúng ta may mắn!”
Ăn may?
Vu Á Thanh chưa bao giờ tin vào vận may, cô chỉ dựa vào bản thân.
Cô hơi nheo mắt lại, quan sát Bạch Ấu Vi trên xe lăn, nói: “Cô đã chơi rất nhiều trò chơi.”
Giọng nói khẳng định.
Bạch Ấu Vi nhìn cô, không phủ nhận, “Ừm, chơi nhiều, đối với một ít ‘trò mèo’ trong trò chơi, hiểu rõ hơn các người.”
Không phải khoe khoang, không khoác lác, chỉ trần thuật sự thật.
Mọi người không biết nên nói cái gì.
Sự im lặng duy trì liên tục trong chốc lát, Vu Á Thanh nói: “Hy vọng cô tìm đúng.”
Cô quay người đi, đồng thời gọi: “Hồ Nhã, đi với tôi tìm cái gì đó mở khóa.”
Hồ Nhã giơ giá cắm nến, vội vã đuổi theo Vu Á Thanh.
— có căn phòng ở tầng trên, cất giữ đủ loại vũ khí, yên ngựa áo giáp đao kiếm cung nỏ, cái gì cũng có.
Hai người tìm được mấy cái búa lớn, quay lại tầng hầm mở khóa.
Sáu người phụ nữ đi vào.
…
Nhà giam cuối cùng giống những nhà giam khác.
Ngoại trừ đống rơm rạ tạp nham trên mặt đất, không có gì cả.
“Cái gì thế… Ra vẻ thanh cao coi thường người khác, đoán sai, để chúng ta phí công.” Hồ Nhã thấp giọng trách móc.
Cô không thích Bạch Ấu Vi, rõ ràng là người què, cần phụ thuộc vào người khác mới có thể sống sót, song không thèm nhìn ánh mắt của người khác, kiêu ngạo chỉ tay năm ngón, lạnh lùng với tất cả.
Còn không bằng Trình Thiến.
Chí ít Trình Thiến biết lúc này không giống ngày xưa, nói năng hay làm việc đều thật thật thà thà.