“Là giả.” Chu Xu nói, “Đây là tiếng kêu trước khi bà ấy chết, tôi nghe giống nhau như đúc.”
Nhưng mà lời giải thích này không thể Trình Thiến giảm bớt sợ hãi, vừa vặn tương phản, cô càng hoảng sợ!
“Vì sao… Tại sao bắt chúng ta nghe âm thanh này?” Trình Thiến ầng ậc nước mắt run giọng nói, “Tôi không thích nghe… Tôi không thích nghe âm thanh này…”
Luôn im lặng, Vu Á Thanh lại không nhịn được, đấm một cái vào vách tường.
Thình thịch mà một tiếng, giữa kẽ tay thấm ra tia máu!
“Chết tiệt!” cô cắn môi, hạ thấp giọng chửi bới, “Trò chơi chết tiệt! Tao sẽ không thua! Tao sẽ không để cho những quái vật này thực hiện được!!!”
Cô giận dữ lao về phía cầu thang, hô: “Hồ Nhã! Qua đây! Chúng ta tìm lại tầng ba một lần!”
Nỗi sợ trong lòng Hồ Nhã chưa hoàn toàn biến mất, nghe giọng Vu Á Thanh, cắn cắn môi, kiên trì theo sau.
Tô Mạn suy tư một lúc, nói với Bạch Ấu Vi và Chu Xu: “Các người về phòng trước đi, tôi cũng lên tầng ba tìm.”
Bạch Ấu Vi lên lầu quá tốn sức, thân thủ Chu Xu không đủ nhạy bén, chưa chắc có thể giúp một tay, ngược lại có thể sẽ thành vướng bận.
Hai người gật đầu, dặn dò Tô Mạn phải cẩn thận.
Trình Thiến ở bên cạnh hơi hốt hoảng, hỏi các cô: “Vậy tôi thì sao? Tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cô?” Tô Mạn cau mày, “Trở về phòng của mình ngây ngô đi.”
“Đừng!” Trình Thiến khóc ròng nói, “Đừng để tôi ở một mình! Tôi cầu xin mấy người, để tôi ở cùng mấy người đi!! Cầu xin mấy người!”
Cô khóc ròng ròng, gần như quỳ xuống cầu xin Chu Xu và Bạch Ấu Vi.
Xem dáng vẻ này, cho dù từ chối cô ta, cô ta nhất định sẽ da mặt dày quấn lấy các cô.
Bạch Ấu Vi chán ghét nói: “Muốn đi theo thì câm miệng cho tôi, nếu cô dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, có tin tôi quăng cô ra ngoài không!”
Trình Thiến liên tục gật đầu, lấy tay che miệng, chỉ có nước mắt không tiếng động lăn xuống.
Ba người cùng nhau trở về phòng.
Một lần nữa tiếng kêu thảm thiết của Triệu Lan Phân truyền đến.
Trình Thiến hoảng sợ cả người run run, đi theo sau Bạch Ấu Vi và Chu Xu không dám.
…
Cả đêm, tiếng kêu thảm thiết không dừng.
Trang viên này như thể cõi lòng đầy ác ý, mỗi khi các cô sắp rơi vào mộng đẹp, nó sẽ thả ra tiếng Triệu Lan Phân kêu thảm thiết trước khi chết, làm các cô hoảng hốt giật mình! Tinh thần căng thẳng! Mệt mỏi không chịu nổi!
Cuối cùng gắng gượng đến lúc buổi sáng, mặt trời mọc, âm thanh kia cuối cùng cũng ngừng.
Hai mắt mỗi người đỏ hoe.
Quan giám sát biến mất cả đêm cũng xuất hiện.
Nó đưa bữa sáng tới cho mỗi người.
So với bữa trưa ngày hôm qua phong phú, bữa sáng ở đây có vẻ keo kiệt hơn nhiều, chỉ có một cốc sữa và một cái bánh bao.
Bạch Ấu Vi không hề muốn ăn, không động vào bánh bao, chỉ uống cạn cốc sữa, sau đó trở về phòng ngủ tiếp.
Vu Á Thanh thấy dáng vẻ cô không có tim không có phổi, có chút không thoải mái, mặt đen sì hỏi: “Vào thời điểm này cô chắc chắn mình ngủ được hả?!”
“Vì sao không ngủ được?” mặt Bạch Ấu Vi không hề thay đổi nhìn cô, “Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến việc đầu óc tôi suy nghĩ. Tôi không chỉ muốn ngủ, hơn nữa đề nghị cô cũng nên ngủ một giấc, trừ phi cô thấy sức lực của mình dồi dào đến mức có thể chiến đấu đến cùng với con quái vật vào đêm nay — tha thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy cô đang tự tìm cái chết.”
Vu Á Thanh tức giận: “Cô! …”
“Tổ trưởng… Chúng ta nghỉ ngơi đi.” Hồ Nhã cũng không nhịn được khuyên nhủ, “Không có đầu mối, tiếp tục tìm kiếm rất khó có kết quả…”
Cả đêm không nghỉ ngơi, lại không có đồ ăn thức uống trong thời gian dài. Bây giờ các cô không có thể lực sung mãn tìm kiếm một lần trong phạm vi lớn ở trang viên này.
Tô Mạn nhìn hai người, nói: “Nghỉ ngơi đi, chỉ cần ba, bốn tiếng là đủ.”
Vu Á Thanh cắn môi dưới một lúc lâu, cuối cùng nét mặt thả lỏng.
Cô gật đầu một cái.
…
Cả buổi trưa, các cô đang nghỉ ngơi.
Trong trang viên yên lặng.
Tiếp đó là buổi trưa, tiếng chuông quan giám sát rung vang báo đến bữa ăn —
Đinh linh linh, đinh linh linh…