Thức ăn quá nhiều, không thể ăn hết.
Vu Á Thanh ăn qua loa đến lúc no tám, chín phần, hỏi quan giám sát: “Ở đây tổng cộng có mấy tầng?”
“Nếu tính cả tầng hầm thì có bốn tầng.” quan giám sát trả lời.
Vu Á Thanh lại hỏi: “Căn phòng bị khóa ở đâu?”
Quan giám sát nghe vậy cười một cái, không trực tiếp trả lời cô: “Cô dâu, mong cô không nên mở ra căn phòng bị khóa, bằng không Công tước sẽ vô cùng tức giận. Hãy tin tôi, cô không muốn chứng kiến cảnh tượng đó đâu.”
Vu Á Thanh nhíu mày: “Tôi chưa hẳn muốn mở căn phòng đó, nhưng tôi muốn biết nó ở đâu!”
Quan giám sát nói: “Căn phòng bị khóa, đương nhiên ở trong trang viên.”
Xem ra nó không định nói cho cô biết.
Vu Á Thanh đặt dĩa xuống, đứng dậy nói với Hồ Nhã: “Ăn no chưa? Thời gian của chúng ta không nhiều, nếu mỗi tầng đều có 128 căn phòng, cần lục soát tất cả các phòng trước khi mặt trời lặn, nhất định phải làm sớm!”
Mọi người vốn không quá đói, tùy tiện ăn vài miếng rồi lần lượt đứng dậy.
Chỉ có Bạch Ấu Vi không nhúc nhích.
“Cô không đi à?” Chu Xu hỏi.
“Ah, tôi còn chưa ăn no, các người đi đi.” Bạch Ấu Vi từ từ cắt cái bánh cuộn trong đĩa, “Hơn nữa, tôi đi lên đi xuống cầu thang không tiện, lát ăn xong, tôi sẽ tìm kiếm trong phòng ở tầng một!”
Mọi người nghe xong cảm thấy có lý, rối rít rời khỏi nhà hàng.
Chu Xu nhìn thoáng qua Bạch Ấu Vi, cũng đi theo Tô Mạn.
Cả phòng ăn rộng lớn, chỉ còn lại Bạch Ấu Vi và quan giám sát. Một người ở đầu bên này bàn ăn, một người ở đầu kia bàn ăn.
Bạch Ấu Vi ăn linh tinh mấy thứ, trong miệng nói không rõ:
“Heo sữa quay quá to, không bỏ xuống được, nhưng có thể cầm tảng thịt bò này, gà nướng, thịt viên… Sai rồi, thả trong khu ướp lạnh, trong khu ướp lạnh đặt rau dưa… Với không tới hả? Vậy mi kê ghế để đặt chân lên.”
Quan giám sát lễ phép mỉm cười: “Xin hỏi, có gì cần ta cống hiến sức lực không?”
Bạch Ấu Vi ngẩn người, ngước mắt nhìn nó: “Tôi không nói với mi.”
Quan giám sát: “…”
Bạch Ấu Vi nuốt xuống thức ăn trong miệng, lại nói: “Có thể đi ra ngoài không? Tôi không thích bị nhìn lúc ăn cơm.”
Ý cười ở khóe miệng quan giám sát lạnh lùng: “Đương nhiên có thể. Nếu vậy, mời từ từ dùng.”
Nó hơi cúi người, sau đó bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Bạch Ấu Vi, nó xem đa số các đĩa trước mặt cô đã sạch sẽ, không khỏi lên tiếng châm chọc: “Nếu Công tước chứng kiến cô dâu ăn giỏi như vậy, nhất định sẽ cảm thấy vui…”
Lời nói treo một nửa, không rơi xuống.
Bởi vì nó nhìn thấy một con thỏ nhung bò ra khỏi khăn trải bàn! Theo bả vai Bạch Ấu Vi nhảy lên bàn, sau đó tha đi một khay cá hồi cắt miếng rán nghiêm chỉnh!
Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của quan giám sát trợn tròn vì ngạc nhiên.
Thỏ ôm khay nhảy xuống bàn, nhanh chóng chui vào bên dưới khăn trải bàn, một lát sau lại bò ra, lần này, nó cầm đi một đĩa bánh mouse chocolate!
“Làm sao nó có thể!…” quan giám sát khiếp hoàng, chân dài sải bước đi tới, một tay xốc khăn trải bàn trước mặt Bạch Ấu Vi!
“Này!” Bạch Ấu Vi tức giận, “Mi làm dơ váy của tôi!”
Quan giám sát bình tĩnh đứng ở trước bàn.
Chỉ thấy dưới mặt bàn có một con thỏ nhung, trong móng vuốt cầm một cái chìa khóa, vặn nửa vòng, mở cánh cửa nhà thú bông!
Thỏ bê đĩa bánh mouse chocolate trên đỉnh đầu, lụt cụt chạy vào!
“Vì sao Hệ thống không xử cô vi phạm quy tắc?!”
Quan giám sát xoay người chất vấn Bạch Ấu Vi, giọng nói phẫn nộ! Sau khi nó lột bỏ cái mặt nạ quý ông, chỉ còn tức giận và dữ tợn!
“Tại sao xử tôi vi phạm quy tắc?” Bạch Ấu Vi giũ giũ lớp dầu mỡ dính lên trên váy áo, nhíu mày hỏi, “Lẽ nào trò chơi của mi không cho phép sử dụng đạo cụ à?”
Quan giám sát: “Đương nhiên có thể sử dụng đạo cụ, nhưng đạo cụ của cô! …”
“Có thể sử dụng thì chẳng sao cả.” cô cười khẩy, “Tôi chỉ sử dụng đạo cụ thôi mà.”
“Nhưng mà! Không nên xuất hiện loại đạo cụ này!” nó giận dữ chỉ vào lối vào nhà thú bông, lại chỉ con thỏ vừa đi ra khỏi đó, “Cái đạo cụ này, cả cái đạo cụ này! Hệ thống không nên cho phép loại đạo cụ ảnh hưởng đến sự cân bằng tồn tại!”