Bảy người phụ nữ đều nhìn quan giám sát.
Nếu nó trả lời “đúng”, như vậy bắt đầu từ giây phút này, các cô sẽ tự giết hại lẫn nhau!
Nếu nó trả lời “Không đúng”, các cô cần suy nghĩ lại, “Cô dâu cuối cùng” đến tột cùng cất giấu ý nghĩa sâu xa như thế nào.
Nhưng mà, tại sao quan giám sát lại tốt bụng nói ra đáp án?
Nó bình tĩnh nhìn từng gương mặt với biểu cảm khác nhau trước mắt một lúc lâu, mỉm cười, nói: “Các cô dâu đi đường xa mà đến, chắc chắn rất mệt mỏi, mời về phòng của các người nghỉ ngơi, sau đó, tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa phong phú cho mọi người.”
Sắc mặt mấy người phụ nữ toát ra vẻ thất vọng.
Ngoại trừ Bạch Ấu Vi.
Có vẻ cô đã sớm ngờ tới quan giám sát không nói sự thật, dửng dưng đẩy xe lăn đi ngang nó, trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Những người khác thấy thế, hai mặt nhìn nhau, một lát sau, chần chừ đi tìm căn phòng của mình.
Quan giám sát nhìn bóng lưng những người phụ nữ này.
Nó vừa cảm giác được giữa tâm tình thỏa mãn đột nhiên có thêm một thiếu sót. Tựa như bức tường sạch sẽ bị người ta lau bẩn, tựa như giày mới trắng tinh bị người ta đạp một cái, tựa như… Tựa như giữa lúc nó đang cảm nhận tâm trạng con người biến đổi dồi dào, tinh tế tỉ mỉ, đột nhiên chạm phải một bức tường cứng rắn, lạnh như băng.
Bạch Ấu Vi…
Nó đã gặp muôn hình muôn vẻ người chơi, có người thông minh như cô, có kẻ tỉnh táo như cô, nhưng không một ai… giống như cô, như thể người chơi trò chơi trời sinh.
Cô là phù hợp với trò chơi nhất trong mọi người.
Nếu một người chơi như vậy chết trong trò chơi, chắc chắn nó sẽ cảm thấy đáng tiếc, có điều… giây phút cô sắp chết sẽ tạo ra số liệu đặc sắc cỡ nào, chỉ nghĩ đến thôi mà nó đã hưng phấn.
Thực sự là… khá chờ mong đấy.
“Điều kiện thông quan còn có một gợi ý…” quan giám sát đứng sang một bên, mở miệng một lần nữa.
Người phụ nữ trước mặt dừng lại.
Chỉ nghe quan giám sát ôn hòa nói: “Mọi người có thể đi lại tùy ý trong trang viên, cũng có thể thoải mái lấy đồ vật trong trang viên, nhưng, đừng khóa cửa phòng, nếu không Công tước sẽ vô cùng, vô cùng… tức giận.”
Nói xong câu đó, quan giám sát mỉm cười với các cô, sau đó quay người, từng bước một rời khỏi đó.
Mấy người phụ nữ đứng yên tại chỗ, nghi ngờ và hoảng sợ nhìn lẫn nhau.
Trình Thiến lo sợ bất an, dù cho biết Vu Á Thanh và Hồ Nhã không thích chính mình, cô không nhịn lại gần hai người, nhỏ giọng hỏi: “Đây là gợi ý thứ hai à? … Hai câu này có ý nghĩa gì?”
Vu Á Thanh nhíu mày: “Dường như nó đang nói ngược lại, cố tình để chúng ta đi tìm chìa căn phòng bị khóa?”
“… Có phải là lão Râu Xanh không?” Chu Xu lên tiếng.
“Râu Xanh?” Trình Thiến ngẩn người, vội vàng nói, “Tôi biết truyện nhi đồng này, ngày xưa có một quý tộc với bộ râu dài màu xanh, bởi vì ngoại hình kỳ lạ khiến người ta sợ, không ai dám gả con gái cho ông ta. Cuối cùng ông ta cưới được vợ, sau khi kết hôn, ông ta nói với bà vợ có thể tùy ý có thể mở bất cứ căn phòng nào trong lâu đài, chỉ có một căn phòng tuyệt đối không thể mở ra! Cái này… Cái này rất giống lời quan giám sát nhắc nhở!”
“Nếu cô biết Râu Xanh, vậy cũng biết phiên bản gốc của câu chuyện này chứ!?” Bạch Ấu Vi hờ hững nhìn cô ta, “Trên thực tế, bản tính Râu Xanh thích giết chóc, mỗi bà vợ hắn cưới đều bị hành hạ đến chết, mà thi thể… ở trong căn phòng khóa trái.”
“Không…” sắc mặt Trình Thiến tái nhợt lùi về sau một bước, mắt ngân ngấn nước mắt, “Chúng ta sẽ bị giết chết sao? … Tôi không muốn, tôi không muốn làm cô dâu…”
Triệu Lan Phân cũng không nhịn được rơi lệ, “Đang yên đang lành tại sao phải tổ chức tiệc tùng! Tại sao lại mời ăn cơm! Sớm biết thế, tôi đã không đi cùng lão Lý đến tham gia bữa tiệc!”
Tuy rằng ngoài mặt Hồ Nhã ghét bỏ hai người sợ hãi, trong lòng thực ra cũng rụt rè, hỏi Vu Á Thanh ở cạnh: “Chị Vu, chúng ta làm gì bây giờ?”
Vu Á Thanh cắn răng suy nghĩ một lúc, nói: “Lúc mặt trời xuống núi, Công tước sẽ trở về, chúng ta đi dạo xung quanh trước, xem có tìm được đầu mối gì không.”