Thầy Thừa hỏi: “Viết như thế nào? Có quy định cách viết không?”
Nhân viên công tác thuận tay nhặt mấy tờ thông báo quá thời hạn đưa cho họ xem.
Nội dung mỗi tờ na ná như nhau, nội dung đầu tiên viết đạo cụ mình có, hàng thứ hai viết vật phẩm muốn giao dịch, phía dưới cùng là địa chỉ liên hệ.
Bạch Ấu Vi lấy được giấy và bút, viết xuống:
“Giao dịch mảnh ghép trò chơi đã sử dụng, gặp mặt nói chuyện. Đồ vật có…”
Cô cầm bút suy tư một lúc, tiếp theo viết:
“Hạt giống hoa biến hình, trong 24 tiếng không bận tâm đến các nhân tố hoàn cảnh sinh trưởng thành biển hoa, sau khi hấp thu chất dinh dưỡng từ sinh mệnh, thời gian nở hoa có thể duy trì liên tục rất lâu.”
Người vây xem bàn luận ầm ĩ.
“Là đạo cụ tấn công! Hơn nữa có thể công kích trên diện rộng!”
“Có phải giống kiểu plants vs zombies không? Trồng mấy hàng đủ loại hoa là không cần quan tâm, Ha ha! Đạo cụ này thật tốt!”
“Gần đây có trò chơi nào cần dùng đến cái này không?”
“Không rõ ràng lắm… Nhưng nếu gặp được, đạo cụ này sẽ rất hữu dụng.”
“… Các người mau nhìn! Cô ta lại viết!”
Bạch Ấu Vi tiếp tục viết: “Súng lệnh, người ở trong bán kính 10 mét chạy hết tốc lực, hiệu quả chịu khoảng cách gần xa, nhân tố hoàn cảnh, mức độ mạnh yếu của ý chí cá nhân ảnh hưởng, người cầm súng không bị ảnh hưởng bởi tiếng súng.”
“Chạy hết tốc lực? Đạo cụ này có ích lợi gì?”
“Đạo cụ trong tay cô gái này không ít…”
“Có thể lấy ra giao dịch, chắc chắn không ít hàng dự trữ, có điều dường như không mang lại tác dụng lớn bằng đám hạt giống hoa trước đó…”
“Có hữu dụng hay không, không nên so sánh như thế, phải xem hoàn cảnh cụ thể.” một người đàn ông trung niên trong đám người lên tiếng, “Nếu sân chơi ở trên thuyền, trên cầu, hoặc là vách đá thẳng đứng, dung nham núi lửa, trong tay có một cái đạo cụ như vậy, có thể tưởng tượng ra uy lực.”
Mọi người tưởng tượng hình ảnh về sau, tất cả không hẹn mà cùng im lặng, mặt lộ vẻ trầm tư.
Mà bút của Bạch Ấu Vi chưa ngừng.
“Búp bê thế thân, có thể trở thành cơ thể thứ hai của người sử dụng…”
Chữ chưa viết xong, đám đông đã truyền đến từng đợt tiếng hít sâu!
Ngay cả Nghiêm Thanh Văn cũng cau mày, bước tới đè lên tờ giấy của cô, thấp giọng nhắc nhở: “Nên để lại đạo cụ như vậy cho bản thân sử dụng tốt hơn.”
Bạch Ấu Vi ngây người, ngẩng đầu nhìn anh.
Nghiêm Thanh Văn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô: “Đổi mảnh ghép trò chơi, hai cái đạo cụ là đủ rồi.”
Bạch Ấu Vi cười không sao cả, “Yên tâm, trong lòng tôi nắm chắc.”
Lữ Ngang và Chu Xu đứng ở bên cạnh, biểu cảm có phần phức tạp.
Nghiêm Thanh Văn buông tay, trong lòng thầm nghĩ: Vị đại tiểu thư này gây ra chuyện quá kích thích, vẫn nên để Thẩm Mặc trở về canh chừng, nếu không… Sớm muộn sẽ gặp rắc rối.
Bạch Ấu Vi viết hết chỗ còn lại:
“… Làm cơ thể thứ hai của người sử dụng, trong 36 tiếng thừa nhận tất cả tổn thương cho đến khi hỏng hoàn toàn. Người có ý giao dịch có thể liên hệ, đường Khang Định… phòng 102 tầng 5.”
Thầy Thừa tìm nhân viên công tác muốn băng dính trong suốt dán tờ thông báo Bạch Ấu Vi viết lên bảng giao dịch.
Chưa dán xong tờ giấy, đã có người không nhịn được hỏi: “Giao dịch cái đạo cụ thứ ba! Cần bao nhiêu mảnh ghép trò chơi?”
Giọng nói của người này rất lớn, vốn dĩ điểm giao dịch khá ồn ào, sau khi anh ta lên tiếng hỏi thì yên tĩnh ngay lập tức.
Vô số ánh mắt tập trung ở trên người Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi liếc mắt nhìn đối phương, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng:
“Đương nhiên là… Người trả giá cao được nha ~”
Cô nói hết lời —
Yên tĩnh, trở nên càng yên tĩnh.
Lặng im cũng biến thành càng lặng im.
Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn ra bên ngoài, khi đi tới cửa thì dừng lại.
“Đúng rồi.” cô nghiêng đầu qua chỗ khác, mặt lộ vẻ mỉm cười, “Nếu còn chưa hài lòng với mấy đạo cụ này, trong tay tôi còn các đạo cụ khác. Hoan nghênh mọi người tới tìm tôi giao dịch. Nhớ kỹ nhé, chỉ đổi với mảnh ghép trò chơi, những thứ khác, tôi không có hứng thú.”
Cô bỏ đi với tâm trạng vui vẻ.
Để lại một nhóm người với vẻ mặt khác nhau.
Nghiêm Thanh Văn liếc nhìn bốn phía, trong lòng thở dài, dẫn người đuổi theo Bạch Ấu Vi.