Tất cả mọi người hoảng hốt.
Đó là một chàng trai trẻ khoảng 20 tuổi, mi thanh mục tú, ngũ quan giống Thẩm Mặc hai, ba phần.
Anh kích động chạy tới, giữ chặt Thẩm Mặc vừa xuống xe!
“Anh Mặc! Anh không chết! Thật tốt quá! Mọi người đều nghĩ anh đã bị con gái của hồ ly tinh kia hại chết!!!”
“Thẩm Phi? Tại sao em ở Thượng Hải?”
Thẩm Mặc cũng ngạc nhiên, nhìn thấy người quen biết, trên mặt tự nhiên lộ ra nụ cười: “Em nói con gái của hồ ly tinh gì hả?”
“Chính là đứa con gái tàn tật của Vương Tịnh Nhàn ấy!” Chàng trai bị gọi là Thẩm Phi bực tức nói, “Nếu không phải đi đón cô ta, tại sao anh mất tích thời gian dài như vậy?! Bác Cả sắp lo lắng gần chết! Có điều bác Cả đúng là hồ đồ, anh đi chấp hành nhiệm vụ, tại sao bác ấy bảo anh đi đón con gái của bà ta? Em thấy bác Cả muốn lấy lòng Vương Tịnh Nhàn! Bác ấy bị người đàn bà đó hút mấy hồn vía!”
Cửa ở ghế phụ mở ra cạch một tiếng.
Thẩm Phi ngây người, nhìn sang, nhìn thấy một cô gái mặc quần trắng ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, ngoại hình rất đẹp.
“Anh, cô ấy là ai?” Thẩm Phi nhếch cùi chỏ hích Thẩm Mặc.
Không đợi Thẩm Mặc trả lời, Bạch Ấu Vi mặt không chút thay đổi nói: “Là đứa con gái tàn tật của Vương Tịnh Nhàn.”
Thẩm Phi: “…”
“Đừng gây sự.” Thẩm Mặc bật cười, giới thiệu, “Đây là em họ anh, tên Thẩm Phi.”
Anh đi vòng qua cốp sau lấy xe lăn, những người khác lần lượt xuống xe, chào hỏi Thẩm Phi.
Phía Nghiêm Thanh Văn cũng xuống xe hết.
Nhân số hơi nhiều, Thẩm Phi có chút hoa cả mắt, lần lượt chào từng người, thoáng tận mắt trông thấy Thẩm Mặc bế Bạch Ấu Vi lên, ngay lập tức cậu ngạc nhiên hai mắt trợn to!
“Anh! Anh?! …”
“Hả?” Thẩm Mặc đặt Bạch Ấu Vi vào xe lăn, đứng thẳng dậy, “Sao thế?”
Thẩm Phi nhìn Thẩm Mặc, lại nhìn Bạch Ấu Vi, biểu cảm rối rắm, tâm trạng còn phức tạp hơn.
“Không có… Không có việc gì, à… Để em đưa mọi người đến chỗ ở trước!”
Thẩm Mặc hỏi: “Ở đây có chỗ dừng chân không?”
“Có, có.” Thẩm Phi liên tục gật đầu, “Bởi vì số người không được phép quá đông, cho nên người vào thành phố không được tùy tiện vào ở, phải đến nhà ở tập thể theo chỉ định. Có điều mọi người yên tâm, điều kiện không quá kém, ngoại trừ không có điện, những thứ khác giống như trước.”
Anh đi tới phía trước vẫy vẫy cánh tay: “Đi thôi, em dẫn mọi người đi đăng ký, ở phía trước.”
Đi vào trong quảng trường Nhân Dân có một dãy nhà mái ngói đỏ vốn dĩ ban đầu là trung tâm hoạt động, bây giờ biến thành chỗ đăng ký tạm thời. Có điều người bên trong không nhiều, chỉ có ba đến năm người.
Thẩm Phi dẫn mười người trùng trùng điệp điệp đi vào, trong mười người còn có một người tàn tật, ngay lập tức thu hút ánh mắt.
Ánh mắt nghi ngờ rơi trên người bọn họ, quan sát từ trên xuống dưới.
Bạch Ấu Vi quá quen với ánh nhìn chăm chú này, hơi cụp mắt im lặng không lên tiếng.
“Đây là anh của tôi, vừa đến nơi này, tôi dẫn anh ấy và bạn bè đến làm thủ tục.” Thẩm Phi quen cửa quen nẻo nói, “Phiền phức sắp xếp gần một chút.”
“Muốn gần một chút à…” nhân viên làm việc liếc nhìn bọn họ, cúi đầu mở ra một quyển sổ dày, “Ừm, đường Khang Định được không? Tầng số 5 và số 6 còn trống, có 10 người, một tầng ở năm người vừa đủ.”
“Không cần, sắp xếp 9 người là được.” Thẩm Phi vội đáp, “Đương nhiên anh tôi phải về ở với tôi, ở bến Thượng Hải, anh tra giúp tôi bên kia còn danh ngạch không?”
Nhân viên làm việc gật đầu, lật phần phía sau của quyển sổ thì Thẩm Mặc nói: “Không cần, anh và những người khác ở đường Khang Định.”
“Anh?” Thẩm Phi kinh ngạc hỏi, “Anh không ở cùng một chỗ với bác Cả à?!”
“Ừm.” Thẩm Mặc bình tĩnh nói, “Anh và em sẽ đến thăm ông ấy, không cần ở cùng nhau. Anh đưa những người này tới, mặc kệ họ không thích hợp.”
Lông mi Thẩm Phi sắp dính vào chung một chỗ, nhìn đám người lão ấu bệnh tàn, lại nhìn về phía Thẩm Mặc, “Anh, không lẽ anh…”
Thẩm Mặc hỏi: “Không lẽ cái gì?”
Thẩm Phi do dự một chút, miễn cưỡng cười: “À… Không có gì.”