Thẩm Mặc ôm Bạch Ấu Vi vào nhà, đặt cô lên ghế sô pha.
Bạch Ấu Vi quan sát bốn phía.
Có lẽ xoay người lên làm chủ nhân, mắt nhìn hoàn cảnh giống nhau, tâm trạng không giống nhau.
“Chẳng phải chúng ta có thể ở lại đây?” cô nhìn đông nhìn tây, cảm thấy không thể tin nổi, “Về sau chẳng phải cuối cùng không cần ngủ trong lều nữa? Trò chơi luôn luôn thích dằn vặt người khác, đột nhiên đưa cho em phần thưởng tốt thế này, haizz, đúng là thật khiến người ta kinh ngạc…”
Thẩm Mặc tìm được trong tủ giày một đôi dép nữ màu đỏ nhạt.
Nghĩ đến Bạch Ấu Vi không đi lại, anh lại thả dép về chỗ cũ.
Bọn họ từ trong lều bước vào nên đều đi chân đất, mà sàn nhà không quá sạch sẽ, sàn có một lớp bụi.
Bạch Ấu Vi quan sát bụi trên sàn nhà, chân mày hơi nhíu lại oán giận: “Nơi đây thật bẩn… không thể sạch sẽ một chút à?”
Rầm, rầm!
Trong phòng đột nhiên truyền đến hai tiếng vang!
Âm thanh tới quá đột ngột, Bạch Ấu Vi càng hoảng sợ.
Thẩm Mặc bảo hộ chắn trước người cô, cảnh giác nhìn về phía phòng chứa đồ cạnh cầu thang.
“Âm thanh phát ra từ chỗ đó à?” Bạch Ấu Vi hạ thấp giọng hỏi anh.
“Ừm.” Thẩm Mặc trầm giọng nói, “Em ở yên đây, anh đi xem.”
Trong lòng Bạch Ấu Vi sợ hãi, lo lắng phần thưởng này sẽ cất giấu cạm bẫy giống như đồng vàng, nói với Thẩm Mặc: “… Anh cẩn thận một chút.”
Thẩm Mặc gật đầu, từ từ đi tới —
Anh bước đi vững vàng, gần như không có tiếng động, ai ngờ vừa đi hai bước, cửa phòng chứa đồ mở ra cọt kẹt!
Thẩm Mặc dừng bước, vừa cảnh giác lại khó hiểu nhìn cánh cửa kia.
Sau đó anh thấy, một cái hót rác cùng với một cái chổi hoạt bát nhảy ra khỏi cửa.
Thẩm Mặc: “…”
Bạch Ấu Vi: “…”
Sau hai giây ngạc nhiên, thùng nước và cây lau nhà cũng bịch bịch đi ra khỏi phòng chứa đồ! Đi theo đằng sau chổi và hót rác, quét rác, lau sàn ngay ngắn có thứ tự, cực kì nhiệt tình.
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc nhìn lẫn nhau, trố mắt đến mức không nói nên lời.
Nửa ngày sau, Bạch Ấu Vi mới mở miệng nói: “Còn không bằng sắp xếp người máy AI cho em, với trình độ khoa học kỹ thuật của hệ thống đâu phải không làm được, cần gì làm ra vẻ hoài cổ như thế khiến chủ nhân như em thật là trẻ con.”
Thẩm Mặc không tiếng động nhếch khóe môi.
“Anh cười cái gì!” Bạch Ấu Vi dựng đứng lông mi.
Khóe miệng Thẩm Mặc chứa đựng ý cười: “Anh không cười gì hết.”
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, “Xem ra nhà thú bông có thể làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ là không biết nó có thể làm tới mức độ nào…”
Cô xem cái chổi đang quét vệ sinh, ra lệnh: “Đi quét sạch cầu thang.”
Cái chổi và hót rác quả nhiên thay đổi phương hướng, chạy đi quét cầu thang.
Cô xem hướng lò sưởi âm tường, nói: “Củi bốc lên.”
Trong lò sưởi âm tường nổi lên đốm lửa, củi cháy lạch tạch.
Cô nhìn về phía phòng bếp, nói: “Ta muốn uống trà.”
Vòi nước mở ra, ấm nước tự mình hứng đầy nước, ngồi trên bếp đun nóng nước.
Bạch Ấu Vi còn nói: “Ta muốn ăn tảng thịt bò.”
Lúc này, cuối cùng nhà thú bông không có động tĩnh.
Thẩm Mặc xoa đầu cô, “Đừng bắt nạt nó, tốt xấu gì em cứ nhận con trâu trước*.”
*Xuất phát từ câu chuyện Tử Lộ, học trò của Khổng Tử, nhận con trâu từ người sắp chết đuối được ông cứu. Sau khi biết chuyện, Khổng Tử khen Tử Lộ rằng: “Sau này người nước Lỗ sẽ có rất nhiều người dũng cảm giúp đỡ người khác, cứu vớt sinh mệnh của người khác”. Bởi lẽ biểu hiện của Tử Lộ có thể khiến mọi người cảm nhận được sâu sắc rằng người hành thiện ắt sẽ được thiện báo.
Muốn hiểu kĩ hơn về câu nói trên, các bạn đọc thêm ở LINK.
“Tùy tiện thử xem thế nào.” Bạch Ấu Vi chẳng hề để ý, ném con thỏ trong ngực xuống sàn nhà, “Chính mình đi nạp điện.”
Thỏ đứng lên, nhìn xung quanh một chút, phát hiện một cái ổ điện ở góc nhà, cái chân ngắn ngủn bước qua.
“Mức độ trí năng của nhà thú bông có cảm giác giống con thỏ.” Bạch Ấu Vi nói, “Chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh ngắn gọn.”
Thẩm Mặc liếc nhìn bốn phía, thản nhiên nói: “Dù sao cũng là sản phẩm của hệ thống.”
Anh ôm lấy Bạch Ấu Vi, “Đi thôi, đi lên lầu xem.”