Nếu nói đến phần thưởng, trước sau bọn họ thu được cá từ gấu, trứng thủy quái, hoa tuyết mùa đông, tổng cộng ba phần thưởng. Bạch Ấu Vi chiếm được phần thưởng cuối cùng chìa khóa vàng.
Thoạt nhìn thu hoạch tương đối khá.
Nhưng nói đến tổn thất, Lý Lý bị thương, Lữ Ngang bị thương, Tô Mạn và Chu Xu đều bị thương, có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào.
Là băng vải và bùn cứu bọn họ!
Bọn họ dùng hết đạo cụ cuộn băng vải cuối cùng, mà cục bùn trong tay Thẩm Mặc đã tiêu hao vượt qua 6 lần!
Bọn họ lấy được phần thưởng, có đủ để cân bằng với tổn thấy đã bỏ ra không?
Đây là một bài toán khó ai tính ra đáp án cụ thể.
“Phần thưởng lần này nói mơ hồ, chưa hiểu rõ vị khách mùa đông là cái gì, ai dám dùng cái đạo cụ này…” Lý Lý cất bông hoa tuyết trong tay đi, còn nói thêm, “Có điều, hạt trân châu này may ra còn có tác dụng thiết thực, cho dù đập người hay quái vật đều rất thuận tiện.”
“Cá cũng rất tốt.” Chu Xu nhẹ nhàng chen ngang lời, “Nếu về sau gặp phải trò chơi dưới nước, thể chất cải biến có thể giúp đỡ rất lớn.”
“Nếu hai phần thưởng đầu không tệ thì phần thưởng cuối cùng ắt hẳn không quá kém.” Nghiêm Thanh Văn tiếp lời, “Trò chơi thú bông tuy rằng rất nguy hiểm nhưng mỗi lần phát thưởng sẽ mang đến trợ lực rất lớn đối với người chơi, điểm này không cần hoài nghi.”
“Không phải cái nào cũng thế!? Đồng vàng lần trước trong trò vấn đáp may mắn thì sao?!” Lý Lý chán ghét cau mày, “Lão già kia bẫy chết chúng ta!”
Nhắc tới ông lão áo choàng xám đó, Nghiêm Thanh Văn cũng im lặng.
“Đó là điều ngoài ý muốn.” Thẩm Mặc nhàn nhạt mở miệng, “Xem ra, chỉ cần người chơi không làm trái với quy tắc, cho dù quan giám sát có tư tâm muốn nhằm vào người chơi cũng phải tiến hành dưới quy tắc của hệ thống. Quan giám sát đưa cho chúng ta đồng vàng, nhưng đồng thời đồng vàng cũng mang đến kỳ ngộ, nếu chỉ là hình phạt đơn thuần, hệ thống sẽ không cho phép.”
Lý Lý không nhịn được hỏi: “Hệ thống cuối cùng là cái gì?”
Thẩm Mặc ngước mắt liếc cậu ta, “Đây chính là vấn đề mà S các người cần nghiên cứu.”
Lý Lý nghe xong, nặng nề thở dài.
Aizz, đây là một nan đề của thế giới.
Lửa trại thiêu đốt đùng đùng, ánh lửa chiếu lên gương mặt mỗi người, hoặc suy nghĩ sâu xa, hoặc nghi ngờ, hoặc uể oải chết lặng…
Sự im lặng duy trì liên tục trong chốc lát.
Nghiêm Thanh Văn mở miệng hỏi: “Chủ nhân của nhà thú bông là cái gì? Cái chìa khóa vàng kia chẳng lẽ có thể mở ra ngôi nhà thú bông nhiều lần?”
Nói hết lời, mọi người đều xem hướng Bạch Ấu Vi.
Là phần thưởng cuối cùng, nếu nói không có lòng hiếu kỳ thì không phải.
Bạch Ấu Vi vẫn lười biếng dựa vào Thẩm Mặc, lúc này thấy rất nhiều ánh mắt nhìn sang, hơi ngước mắt lên rồi lần nữa cúi xuống, nói: “Không biết.”
“Không biết?” Lý Lý ngạc nhiên cao giọng nói.
Bạch Ấu Vi lần nữa giương mắt nhìn sang, trong giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Các người có thể đoán, ngược lại tôi sẽ không nói.”
Mọi người lặng thing.
Bầu không khí bị cô làm cho có phần căng cứng…
Nhưng lại không thể chỉ trích, bởi vì từ khi bọn họ ra khỏi trò chơi, việc hợp tác của hai đội ngũ đã dừng lại.
Mỗi người đều có bông hoa tuyết nên nói ra tác dụng không sao. Chìa khóa vàng chỉ có một cái, vốn dĩ người không có được nó không có tư cách biết công dụng của nó.
Sau sự im lặng khá dài, Nghiêm Thanh Văn đột ngột cười khẽ.
Anh nói: “Không nói cho chúng tôi biết cũng tốt. Lòng người không chịu nổi khảo nghiệm, tôi đâu phải thánh nhân, nếu quả thật là phần thưởng cực kì hấp dẫn, có thể tôi sẽ không nhịn được nảy sinh lòng ham muốn, cho nên không nói thì tốt hơn.”
Anh mỉm cười nhìn về phía Bạch Ấu Vi, “Chí ít như vậy… Chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?”
Bạch Ấu Vi nhìn anh ta, lại nhìn Lý Lý, Lữ Ngang, Tô Mạn, Chu Xu bên cạnh anh ta.
Một lúc sau, một tiếng “ừm” miễn cưỡng phát ra từ lỗ mũi.