“Mời khách vào!”
Quái vật răng đinh đầu to thân nhỏ đi tới, bàn chân phát ra tiếng lạch cạch, đi thẳng đến trước mặt Bạch Ấu Vi, ngồi xuống giống như lần trước, sau đó ngẩng đầu, mở rộng miệng!
Roẹt!
Lần trước trong miệng nó là chi chít giác hút thịt lồi, lần này cũng là miệng đầy đinh sắt.
Từng cái đinh sắt dựng đứng ở trong miệng, dịch nước bọt dầu mỡ thấm vào khiến nó càng sáng bóng, sắc bén tột cùng!
Bạch Ấu Vi cau mày xem một lúc.
Trong miệng con quái vật còn lại mười mấy cái giác hút thịt chưa bị lấp đầy, không ngừng co lên rụt xuống khiến người ta ghê tởm.
May mắn Tô Mạn đã lấy đầy hơn phân nửa, bằng không nếu phải làm toàn bộ thì cô sẽ bị hội chứng sợ lỗ phát tác mà chết.
Quái vật răng đinh há to miệng vẫn không nhúc nhích, tựa như món đồ chơi “khám răng cá sấu” — hơi không cẩn thận thì sẽ bị cá sấu cắn ngón tay.
Bạch Ấu Vi cầm một cái đinh, bỏ vào trong miệng quái vật răng đinh, giác hút hút đinh sắt rất nhanh.
Có vài cái giác hút cực kì nhỏ, hơn nữa vì co lên rụt xuống nên rất khó phát hiện.
Cô nín hơi tập trung, một bên từ từ thả cái đinh, một bên yên lặng cân nhắc…
38 cái đinh, càng ngày càng ít;
Miệng quái vật răng đinh rộng càng ngày càng đầy.
Sắc mặt Bạch Ấu Vi dần dần thay đổi.
Cô nhiều lần xem miệng của con quái vật cùng với cái đinh trong tay mình, mi tâm nhíu lại, trán dần dần đổ mồ hôi.
Thẩm Mặc nhận thấy điểm khác thường của cô trước tiên, hỏi: “Không đủ đinh à?”
“… Không đủ.” Bạch Ấu Vi tiếp tục trì hoãn động tác trong tay, cắn môi nói, “Còn thiếu… 4 cái đinh.”
Vừa dứt lời, thần kinh mọi người căng như dây đàn!
“Tại sao lại thiếu?!” Lý Lý không thể tin được, “Ban nãy đã đếm đủ! Nhiều nhất thiếu 38 cái đinh! Chúng ta đúng lúc tìm được 38 cái! Chẳng lẽ còn không đủ?!”
“Chắc là 42 cái…” Bạch Ấu Vi trầm giọng nói, “Mặt sườn của hàm trên hàm dưới còn có 4 cái giác hút nhỏ… Rất nhỏ, tôi cũng vừa nhìn thấy.”
“Cô thả chậm một chút!” Nghiêm Thanh Văn lập tức nói, “Lý Lý, Chu Xu! Mau tìm xem xe lăn có còn tháo được cái đinh nào không!”
Mọi người luống cuống!
Lý Lý và Chu Xu vội vàng tìm linh kiện của xe lăn, thầy Thừa và Phan Tiểu Tân cũng gia nhập đội ngũ cùng nhau tìm!
Quả cầu thủy tinh trên mặt đất cũng không ngờ tới cục diện này, hoảng hốt, tiếp theo cười ha ha!
“Không nghĩ tới nhỉ!! Không nghĩ tới nhỉ!! Coi như mi tháo dỡ xe lăn vẫn chưa đủ! Từ lúc các người ném xuống cái thuyền kia thì chú định đã thua! Nhất định phải chết ở mùa thu!!! Đây chính là hậu quả của việc các người kiêu căng ngạo mạn!”
Quả cầu thủy tinh bay đến giữa không trung, hát mừng chiến thắng:
“Ngu dốt và vô tri không phải là chướng ngại lớn khi sinh tồn, là ngạo mạn mới đúng! Chờ chết đi! Con người! Oa, ha ha ha ha ha! …”
Bạch Ấu Vi mím môi thật chặt.
Trong cổ họng quái vật răng đinh không ngừng phát ra tiếng khò khè, như thể vô cùng bất mãn đối với tốc độ cô cài đặt răng.
Lại một cái đinh bị giác hút bao lấy.
Trong tay cô chỉ còn năm cái đinh, mà phía Nghiêm Thanh Văn vẫn chưa có bất kỳ phát hiện nào.
Bạch Ấu Vi cầm lấy cái đinh thứ tư đếm ngược, chậm rãi bỏ vào trong miệng quái vật.
Tim cô vọt lên tận cổ họng.
Mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Cô nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt, nói với Thẩm Mặc: “Để mọi người, đi lên lầu, tìm chỗ trốn đi…”
Thẩm Mặc gật đầu, hỏi cô: “Mảnh ghép trò chơi có ở đây không?”
“Có.” cô trả lời, “Anh yên tâm.”
Cô có mảnh ghép trò chơi có thể giữ được tánh mạng.
Nhưng mà Thẩm Mặc làm sao bây giờ?
Mảnh ghép trò chơi của anh đã dùng từ lúc chơi lời thật lòng mạo hiểm lớn! Với tính cách của anh, anh kiên quyết không làm việc cướp đoạt mảnh ghép trò chơi của người khác!
Bạch Ấu Vi cắn chặt môi, mỗi tế bào trong đại não điên cuồng vận chuyển! Cô đang nghĩ biện pháp, biện pháp sống còn! biện pháp thông quan!
Cái đinh còn thiếu cuối cùng nằm ở đâu!
Lẽ nào trò chơi thực sự không chừa con đường sống cho bọn họ à?!