Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 289: C289: Tháo đinh




Một ngôi nhà cao hai tầng rưỡi bị xới tung.

Cuối cùng chỉ tìm được 23 cái đinh.

Số lượng này thiếu rất nhiều.

Đàm Tiếu nhặt được hai cái dưới gầm giường, thả xuống cái mâm đựng đinh, kêu leng keng.

Anh hếch cằm về phía Lý Lý, vỗ ngực một cái, như thể đang nói: Có thấy không? Phải dụng tâm đi tìm!

Lý Lý chẳng tìm được cái nào, không muốn để ý đến anh ta.

Phan Tiểu Tân đeo cặp sách nhỏ chầm chậm xuống lầu, đi tới phòng khách, từ trong cặp sách lấy ra một vốc đinh!

Nhìn sơ qua ít nhất bốn mươi, năm mươi cái, số lượng này vượt xa tổng số của những người khác!


Thầy Thừa ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tân! Cháu tìm số đinh này ở đâu?”

Phan Tiểu Tân gãi đầu, đàng hoàng nói: “Cháu không tìm thấy đinh… trông thấy có một cái đồ chơi xe lửa ở gác xép nên tháo rời nó…”

“A! Là cái xe lửa kia!” Tô Mạn nghĩ ra nó, “Lúc tìm đồ vật sáng long lanh tôi còn cầm nó lên, bằng kim loại, mặt trên có rất nhiều cái đinh!”

Phan Tiểu Tân gật đầu: “Nó còn có một cái đường ray bằng kim loại, mỗi đoạn đường sắt đều có hai cái đinh.”

Mọi người ngay lập tức được khai phá mạch suy nghĩ mới!

“Nếu vậy, có thể tháo dỡ tất cả món đồ chơi kim loại trong pnhà!”

“Cái đinh treo bức tranh trên tường cũng có thể tháo ra!”

“Tất cả mọi thứ có đinh đều có thể tháo dỡ! Trò chơi này thật là thâm độc, nếu không phải đứa bé nhắc nhở, tôi chưa từng nghĩ đến việc tháo đinh…”

Trong hộp công cụ ở phòng chứa đồ có cái tua vít, đầy đủ kích cỡ, mọi người nhao nhao cầm mấy cái, mỗi người đi tháo đinh.

Cứ như vậy, phạm vi lập tức mở rộng hơn rất nhiều.

Đương nhiên, không phải tất cả cái đinh đều có thể tháo dỡ, có một số cái không thể vặn được, nhất là cái đinh liên quan đến kết cấu nhà cửa hoặc đồ gia dụng.

Mọi người chậm rãi tổng kết ra kinh nghiệm, cái đinh mang “tính kết cấu” thì không tháo được, nhưng cái đinh “Có thể di chuyển” và “tính trang trí” thì có thể tùy tiện tháo dỡ.

Cả ngôi nhà quanh quẩn âm thanh binh binh bàng bàng, tạp nham mất trật tự, vừa hỗn loạn vừa ầm ĩ, chỉ cần là món đồ có một cái đinh đều không thể may mắn trốn thoát. Đèn treo tường, sô pha phòng khách, ngăn kéo phòng ngủ, mắc kim loại treo khăn lông ở phòng tắm… đều bị tháo sạch sẽ.


Đàm Tiếu vốn dĩ định tháo cả bản lề cánh cửa, nhưng hình như hệ thống không cho phép, tìm mọi cách không thể vặn tua vít.

Dù vậy, bọn họ cũng tiến tới con số 226 cái đinh!

Không rõ quái vật răng đinh có bao nhiêu cái răng, nhưng 226 cái đinh… Nhiều như vậy, chắc là đủ chứ!?

Bạch Ấu Vi liếc nhìn quả cầu thủy tinh trên tủ đồ.

Quả cầu này…

Lúc hoạt bát thì nó rất ồn ào, làm ầm ĩ.

Nhưng nếu yên tĩnh thì nó không hề phát ra một tiếng động, như thể chỉ là cái hộp âm nhạc bình thường.

Không biết nó đang nghẹn chủ ý xấu gì.

“Không cách nào tránh khỏi lần bùng nổ thứ nhất.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Cuối cùng có phải là cái đinh hay không, cần bao nhiêu cái đinh, thử một lần thì biết.”


Thẩm Mặc nhìn anh: “Tuy thời gian lần đầu tiên ngắn, nhưng tính không chắc chắn cao nhất, tính nguy hiểm cũng cao nhất, người chơi mời vị khách vào nhà phải có thân thủ tốt, bằng không trốn không thoát.”

“Tôi đi cho.” Nghiêm Thanh Văn thản nhiên nói, “Hai lần mời mùa hè đều là anh mời, giờ đến lượt tôi.”

“Anh Nghiêm, nếu nói đến thân thủ, thân thủ của em không kém.” Tô Mạn đứng ra nói, “Anh cần đưa Lý Lý đến gặp giáo sư Tống, anh không thể gặp chuyện, quái vật răng đinh lần này, để em mời nó vào.”

Nghiêm Thanh Văn suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, em làm vòng đầu tiên, chú ý an toàn.”

Anh hiểu rõ vị trí của bản thân ở trong đội, để Tô Mạn đi không phải vì anh sợ chết, mà vì anh là người bày mưu tính kê, nếu anh gặp chuyện không may, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến khí thế của cả đội cũng ảnh hưởng đến vòng kế tiếp phát huy.

Hơn nữa, mặc dù tính cách Tô Mạn nóng nảy, nhưng nếu nói riêng về thân thủ, cô ấy không kém anh là bao.

“Như vậy, dựa theo quy củ cũ đi.” Nghiêm Thanh Văn đứng lên, “Người già, phụ nữ, đứa trẻ và người bị thương, tạm thời lên lầu tìm chỗ ẩn nấp, những người còn lại chuẩn bị đón khách.”