“Lần này có thành công không?” Tô Mạn nhìn trận lũ tràn lan ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng lo lắng, “Đây là cơ hội cuối cùng… Nếu lại sai, nơi đây cũng bị ngập.”
Chẳng ai nói chuyện.
Bầu không khí trong phòng trầm lặng.
Một lát sau, Lý Lý mở miệng nói: “Nếu không thể thông quan… Lữ Ngang, anh cầm mảnh ghép trò chơi của em đưa cho Tô Mạn, anh và Anh Nghiêm mang Tô Mạn rời khỏi nơi này. Tất cả số liệu nghiên cứu nằm trong túi, hai người trực tiếp đưa cho giáo sư Tống là được, không có em, không sao cả…”
“Ông có ý gì?” ngay lập tức khuôn mặt Tô Mạn đen sì, “Muốn ở lại chỗ này với Chu Xu hả? Để làm chi? Các người mới ở cạnh nhau vài ngày đã muốn đồng sinh cộng tử à?”
Lý Lý bực bội nói: “Bà nói đủ chưa! Lẽ nào bà muốn tôi đưa mảnh ghép trò chơi cho Chu Xu, sau đó đồng sinh cộng tử với bà hả? Đến lúc đó chắc bà lại mắng! Nói tôi chỉ để ý đến Bạch Liên Hoa, không quan tâm đến sống chết của bà có phải không?!”
Tô Mạn không kiềm chế được cơn giận: “Ai muốn ông nhường?! Ông không thể để mảnh ghép trò chơi lại cho mình dùng hả?!”
“Để lại cho mình dùng? Chu Xu ban nãy đã cứu tôi, tôi muốn bỏ chạy, chừa lại cô ấy ở đây một mình, tôi có còn là thằng đàn ông không?!”
“Nói tới nói lui ông vẫn vì cô ta! Ông muốn ở lại với cô ta!”
“Bà đúng là không thể nói lý! Bệnh tâm thần! Bà điên!”
Hai người cãi cọ trước sau như một.
Những người khác im lặng không nói.
Mọi khi có thể khuyên bảo mấy câu, nhưng bây giờ mỗi người có tâm sự, vô tâm khuyên bảo, tùy ý bọn họ không ngừng cãi lộn.
Thẳng đến khi mặt nước có động tĩnh, rào rào dâng lên bọt nước —
Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn đã trở về.
Mọi người cùng nhìn sang.
Nghiêm Thanh Văn thở hổn hển, gật đầu với bọn họ, nói: “Không sai, là bóng đèn.”
Một câu nói đơn giản như thể ơn vua đại xá thiên hạ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mặc lấy bóng đèn trong phòng chứa đồ ra cho mọi người xem.
Đó là một cái bóng đèn hình bầu dục nhỏ.
Khác với bóng đèn bình thường,
Cùng phổ thông bóng đèn bất đồng, phần đuôi của bóng đèn này tạo ra một số vật thể màu đen giống như râu, giống như sợi tóc, nhưng to hơn sợi tóc giống như một ống thần kinh.
Thẩm Mặc còn tìm được một hộp đầy bóng đèn trong phòng chứa đồ.
Cái hộp bóng đèn này mới là bóng đèn thực sự dùng ở phòng chứa đồ, lúc tìm kiếm mọi người đã mở ra cái hộp bóng đèn này, song không ai nghĩ đến hướng khác, cho rằng đây chỉ là một hộp bóng đèn bình thường mà thôi.
Đáp án gần ngay trước mắt.
Mọi người nhìn nhau, thấy sự ngạc nhiên, nghi ngờ, do dự… trong mắt nhau.
“Nếu lần này cũng sai…” Lý Lý căng thẳng.
“Sẽ không sai.” Thẩm Mặc cắt đứt lời anh ta, cầm bóng đèn dừng lại hai giây, bỗng nhiên nói, “Vị khách, mời vào!”
Lý Lý biến sắc: “Này! Chúng ta còn chưa chuẩn bị xong!!!”
“Cậu có gì cần chuẩn bị?” Thẩm Mặc hỏi.
“Tôi! …” Lý Lý nghẹt thở.
Anh hiện tại… đúng là không có gì cần chuẩn bị.
Muốn nói đến vết thương, đã gần như khỏi hẳn, có thêm mấy phút nữa cũng vậy;
Muốn nói phòng ngự, gác xép chỉ còn sàn nhà ít ỏi, nước dâng lên chẳng đề phòng được!
Nói đến nước, nước đã dâng cao — mỗi lần mời vị khách vào, mực nước sẽ tăng lên gần một nửa, như thể để con thủy quái kia dễ dàng tiếp cận bọn họ hơn.
Nước dâng lên gác xép rào rào.
Che mất sàn nhà, ngập qua mắt cá chân, ngập qua bắp chân… Mọi người nhao nhao đứng lên.
Thầy Thừa và Đàm Tiếu một trái một phải đỡ Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái.
Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu khó có thể phát hiện với anh.
Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt, một lần nữa ánh mắt quay về mặt nước phun trào.
Nước cuộn sóng rất mạnh, cái đèn tường ở gác xép cuối cùng cũng tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ở trần nhà, cùng với ánh đèn từ mấy cái đèn pin chiếu sáng bốn phía.
Sau tiếng va đập rầm rầm, con quái vật khổng lồ tìm theo nguồn sáng tới ranh giới của gác xép —