Lý Lý ngẩn ngơ, “Không phải hạt trân châu? Đó là cái gì?!”
“Là ánh sáng.” Bạch Ấu Vi trả lời.
“Ánh sáng?” Lý Lý không hiểu, “Tại sao là ánh sáng? Mùa hè mưa thật lớn, tối như mực không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu… Tại sao kho báu có ánh sáng?”
Bạch Ấu Vi giải thích: “Đồng dao không nói thủy quái không tìm được kho báu, chỉ nói nó không nhìn thấy kho báu.”
“Vậy không thể là ánh sáng.” Lý Lý không tán thành, nhíu mày nói, “Hơn nữa cô giải thích như thế nào về hạt trân châu này? Vì sao chỗ ngập nước lại đột nhiên xuất hiện hạt trân châu này?”
Bạch Ấu Vi lặng im một lúc, nói: “Thực ra đâu khó hiểu, gấu mang cá đến, như vậy cá cũng có thể mang đến hạt trân châu.”
Lý Lý nghe vậy thì ngạc nhiên.
Đúng vậy…
Gấu mang đến cá, như vậy cá, vì sao không thể mang đến hạt trân châu?
Bọn họ tìm được hạt trân châu thật ra là phần thưởng của vòng thứ hai à?
“Anh nhớ lại bài đồng dao một lần nữa.” Bạch Ấu Vi khẽ đọc, “ Mùa xuân gấu tỉnh dậy, Nó rất sốt ruột khi mất hai đứa con; Mùa hè mưa thật lớn, Tối như mực không trông thấy kho báu giấu ở đâu; Ai đang đến vào mùa thu? Nhìn xem, tại sao quái vật răng đinh há miệng không có răng?…
Mùa xuân và mùa thu đều nhắc đến tên của người khách, vì sao mùa hè không có? Đồng dao hoàn toàn có thể trở thành —
Thủy quái không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu.
Vì sao không viết như vậy mà nói tối như mực không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu?
Bởi vì tối như mực chính là tên của con thủy quái này, nó không có ‘ánh sáng’, không nhìn thấy kho báu của mình, không nhìn thấy cái gì!
Mà tất cả chúng ta đều bị từ ‘Kho báu’ này lừa dối!”
“Ý của cô là, bây giờ việc chúng ta phải làm không phải tìm kiếm kho báu.” Nghiêm Thanh Văn hỏi, “Mà là giúp đỡ nó thấy kho báu?”
Bạch Ấu Vi gật đầu, nói: “Vừa rồi tôi rơi xuống, dưới nước rất đen, dù cho con cá kia lội tới, vẫn rất đen, nó rất mẫn cảm với ánh sáng, hơn nữa, nó lớn lên giống cá cần câu, theo lý thuyết trên gai của nó phải có một vật phát sáng…”
“Là tế bào tuyến.” Lý Lý không nhịn được nói, “Tế bào tuyến của cá cần câu tiết ra một chất dịch, chất dịch dưới tác dụng của chất xúc tác tạo thành phản ứng hoá học mà phát sáng. Nhưng chúng ta đi kiếm tế bào tuyến cho nó ở đâu? Lẽ nào đưa cho nó một cái đèn pin à?!”
“Không phải lấy đèn pin.” Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu một cái, “Nếu suy đoán của tôi là chính xác, trong ngôi nhà này có một cái bóng đèn xứng đôi với nó.”
“Bóng đèn?!!” Lý Lý cực kỳ khoa trương kêu thành tiếng! Anh cảm thấy suy nghĩ của Bạch Ấu Vi thật kỳ lạ!
Nghiêm Thanh Văn gật đầu: “Con cá ông cụ này có thể phóng điện, có thể là bóng đèn.”
Lý Lý: “…”
“Nhưng trong ngôi nhà này có rất nhiều bóng đèn, cái nào mới đúng?” thầy Thừa hỏi.
“Cái nào không thắp sáng được chính là nó.” giọng Bạch Ấu Vi chắc chắn.
Mọi người nhìn nhau.
Bóng đèn rất nhiều, cái nào không thắp sáng được? Bây giờ tầng một và tầng hai đều bị ngập, điện cũng bị cắt đứt, cho dù muốn thử cũng không có cách thử, trừ phi…
Bọn họ không tự chủ được nhìn về phía con thỏ trong ngực Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc mở miệng nói: “Đèn ở phòng chứa đồ không sáng.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Tôi đã lục soát phòng chứa đồ.” Thẩm Mặc nói, “Bật công tắc mấy lần, đèn không sáng, tôi cho rằng bóng đèn bị hỏng, nhưng bây giờ nghĩ lại, cả ngôi nhà này chỉ có đèn ở đó hỏng.”
Nghiêm Thanh Văn nghe xong, nói tiếp: “Như vậy, anh đi phòng chứa đồ cầm bóng đèn, tôi đi tháo bóng đèn ở chỗ khác chưa bật, sau đó mang về so sánh với nhau.”
Thẩm Mặc thoáng gật đầu.
Hai người đàn ông bàn bạc xong, một trước một sau xuống nước.
Ngoài cửa sổ, mưa xối xả không ngừng.
Nước mưa che mất tất cả, giữa biển nước chỉ trông thấy cái nóc nhà tam giác nho nhỏ, mọi người đứng ở phần gác xép ít ỏi còn sót lại, đợi tin tức cuối cùng…
Có ai đoán ra được đáp án của câu đố mùa hè không?