Thân thể Bạch Ấu Vi đang chìm xuống.
Không ngừng chìm xuống…
Từ lúc rơi xuống nước, cô chẳng hề giãy giụa, không nhúc nhích, tùy ý cơ thể chìm vào nước.
Bốn phía tối tăm, phía trên hơi sáng là ánh sáng từ gác xép lọt xuống.
Thỉnh thoảng có bóng đen xẹt qua, hình như con thủy quái kia đuổi theo ánh sáng.
Không biết là đèn pin của người nào rơi xuống, ánh sáng kích thích thần kinh con thủy quái, giống như trâu đực trông thấy áo choàng đỏ, giận dữ lao tới cắn xé, răng rắc răng rắc cắn nát đèn pin! Nuốt toàn bộ vào bụng, sau đó nó rung đùi đắc ý bơi đi chỗ khác.
May mắn…
Mặc dù là một con quái vật điên rồ nhưng dưới nước đen kịt, cho nên chỉ cần cô không gây ra động tĩnh quá lớn, nó không nhìn thấy ở đây có giấu người.
Bạch Ấu Vi ngây người lẳng lặng ở trong nước.
Quần áo rườm rà gia tăng độ khó khăn hoạt động ở dưới nước của cô, nhưng cũng gián tiếp cung cấp yểm hộ cho cô, làn váy rộng rãi lững lờ trong nước giống như một đám rong rêu.
Tay cô vuốt ve từng chút một hoàn cảnh bên người.
Sàn nhà bằng gỗ, khung giường sắt thép, vách giấy xù xì… phán đoán dựa theo vị trí, chắc hẳn cô rơi từ gác xép xuống giường ở phòng ngủ tầng hai.
Ván giường bị Nghiêm Thanh Văn dọn đi, chỉ còn lại cái khung giường trơ trọi.
Cô không biết bơi, nếu muốn quay về gác xép, chắc chắn phải vòng qua ngoài cửa phòng, dọc theo cầu thang đã hư hỏng rồi leo lên.
Không vội.
Quái vật vẫn còn ở đây, đợi thời gian 3 phút bùng nổ trôi qua, trở về cũng không trễ.
Cô đã ăn thịt cá, có thể ở trong nước lâu một chút, không cần gấp.
Chỉ có điều…
Trong nước đúng là lạnh thật…
Bạch Ấu Vi nhớ tới Thẩm Mặc.
Bây giờ không phải anh ấy đang ở nơi nào đó ở tầng hai chứ? E rằng gần trong gang tấc với cô, chỉ vì dưới nước quá mờ, bọn họ không nhìn thấy lẫn nhau.
Giờ anh ấy có an toàn không?
Anh ấy có sao không?
… Không phải, anh ấy sẽ không sao, với đầu óc của anh, chắc hẳn sẽ phát hiện nhược điểm thị lực yếu của con thủy quái rất nhanh thôi, chỉ cần bất động, anh có thể tránh khỏi bị thủy quái phát hiện.
Hơn nữa, thị lực của cá đều rất kém.
Dân gian có nói ăn mắt cá làm sáng mắt, thực ra hầu hết các loại cá đều bị cận thị ở độ cao. Loài cá dưới biển sâu đa số thị giác đã thoái hóa, dựa vào các giác quan khác của cơ thể để hoạt động.
… Chờ đã.
Lý Lý tìm được quyển sách kia, cái gì nhỉ?
[Thủy quái sống ở sâu dưới nước. Trong nhà cất giấu báu vật sáng long lanh.]
Ở sâu dưới nước…
Ở dưới độ sâu 100 mét, ánh sáng chỉ bằng 7 phần của bề mặt nước, khi độ sâu của nước tăng lên, cường độ của ánh sáng sẽ giảm xuống nhanh chóng và về cơ bản là tối đen khi ở độ sâu trên 2000 mét.
Nếu không có ánh sáng, hạt trân châu sẽ không “sáng lấp lánh”, như vậy làm sao mọi người phát hiện được “báu vật sáng long lanh”?
Hạt trân châu quả nhiên là sai.
Hay là “báu vật sáng long lanh”, nó sẽ tự phát sáng.
Ở dưới nước thân thể Bạch Ấu Vi lạnh lẽo, đầu óc giống như bị nước lạnh kích thích, trở nên tỉnh táo hiếm thấy.
Thì ra là thứ đó…
Biết phát sáng…
Biết phát điện…
Nước bắt đầu gợn sóng, như thể có cái gì đó sắp tới gần.
Cô từ từ rụt người lại, yên lặng tựa vào vách tường, trợn tròn mắt, không nhúc nhích.
Nước đục ngầu, tia sáng yếu ớt xấp xỉ bằng không.
Cô thấy quái vật lớn chậm rãi lội qua, hình như là thời gian ba phút bùng nổ kết thúc, động tác nó chậm chạp chỉa cái vảy hai bên, thường xuyên đụng vào khung cửa hoặc gia cụ, há miệng rộng, bực bội gặm bên trái một cái, cắn bên phải một cái!
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm cái gai dài của nó, trong lòng đoán 80% biến thành khẳng định chắc chắn.
Cô biết đáp án là cái gì.