Cả người nó đập vào trên ván giường, tấm ván gỗ bền chắc vỡ vụn trong nháy mắt như bánh quy mè giòn tan!
Thẩm Mặc lập tức cúi xuống, đằng sau một lưỡi búa bay tới trên không trung, đập rầm vào cái đầu to đùng của con quái vật xấu xí!
Thủy quái phát ra một tiếng rít! Như thể bị đau, ầm ầm lui về trong nước!
“Mau lên đây!” Nghiêm Thanh Văn hét lớn, vươn tay với Thẩm Mặc trong nước!
Thẩm Mặc vừa đứng dậy, phía sau thủy quái nhảy lên lần nữa —
Bóng tối khổng lồ bao phủ Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn, hai người nghiêng người né tránh, một người bay qua tay vịn cầu thang, một người lui về gác xép, thủy quái há cái miệng to như chậu máu, bậc cầu thang bằng gỗ nát bét! Bị cắn ra một lỗ thủng lớn!
Hai người bị ngập trong nước!
Mực nước liên tục dâng lên!
Tầng hai bị nước mưa rót đầy trong nháy mắt!
Mọi người hoảng sợ bò lên gác xép, chỉ nghe thấy tiếng va đập rầm rầm trong ngôi nhà! Không ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra dưới nước! Lòng mỗi người căng như dây đàn!
Đèn pin cầm tay quét tới quét lui, ngoại trừ mặt nước hỗn loạn không rõ, bọn họ không nhìn được gì!
Lòng Thầy Thừa nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm mặt nước sốt ruột: “Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…”
Tô Mạn đứng ở rìa gác xép và mặt nước, nắm chặt roi da, hô to: “Anh Nghiêm! … Anh Nghiêm, anh ở đâu?!!”
“Tôi đi xuống xem một chút!” Đàm Tiếu nhảy vào trong nước!
Bạch Ấu Vi quát lên: “Đừng đi!!!”
Chưa nói hết lời, chỉ thấy Đàm Tiếu run rẩy! Co giật vung tay vung chân, đồng thời mặt nước liên tiếp lóe lên ánh sáng màu lam! Ngay cả Bạch Ấu Vi chống hai tay trên sàn nhà cũng cảm giác sự tê dại!
Là điện!
Cô vô ý thức cúi đầu xem con thỏ nhung của mình, khó tin nhìn về phía mặt nước!
Không phải thỏ!
“Quay về! Con cá kia biết phóng điện!” Bạch Ấu Vi hô to!
Nói xong những lời này, trên mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ sợ hãi.
Nếu thủy quái biết phóng điện, Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn ở dưới nước sẽ ra sao?!
Trong mắt Tô Mạn luôn ương ngạnh ngân ngấn nước mắt, “Chết tiệt!” cô cắn răng chửi bới, không để ý điện giật nguy hiểm, quất hết roi này tới roi khác vào mặt nước!
“Ra đây! Con quái vật này! Mày ra đây!!!”
“Cô không muốn sống nữa à?!!” Lý Lý xông lại ôm lấy cô, dùng sức kéo cô vào sâu trong gác xép.
Lữ Ngang chống đỡ cái chân chưa lành vết thương, quát lên: “Con mẹ nó! Ông đây theo chân nó liều mạng!”
— Rầm!!!
Sàn nhà của gác xép bị nhấc lên!
Đầu con thủy quái vĩ đại kia lại cắn nát sàn nhà gác xép, ba người Bạch Ấu Vi và Lý Lý, Tô Mạn đồng thời rơi vào trong nước!
Thân thủ Tô Mạn tốt, trong lúc chỉ mành treo chuông cô ném cái roi trong tay! Roi da quấn vào cái đèn trên tường, Tô Mạn túm được Lý Lý, cả hai người ở gần sát mép nước!
Roi da thả lỏng bớt!
Hai người không còn bị khống chế trôi vào trong nước!
Lúc sắp chìm vào trong nước, Lữ Ngang bắt được roi da! Dùng sức lôi hai người lên!
Nhưng mà con thủy quái dưới nước trở mình lại cắn thêm một mảng sàn lớn!
Sàn của gác xép không lát bằng gạch giống như tầng hai, chỉ là một lớp sàn gỗ mỏng manh gác lên giá thép, không chống chọi được con thủy quái gặm cắn và va chạm!
Chu Xu ở gần đó cũng rơi vào lỗ thủng!
Lữ Ngang vội vàng vươn một tay túm lấy cô!
Thầy Thừa và Phan Tiểu Tân muốn giúp đỡ nhưng tới gần một chút, sàn nhà dưới chân bắt đầu rạn nứt nhẹ! Bọn họ đành nằm sấp trên sàn, ôm lấy chân của Lữ Ngang, phòng ngừa Lữ Ngang bị rơi vào nước —
Dù có lực kéo như thế, cơ thể Lữ Ngang vẫn trượt thẳng xuống nước! Anh không chịu được trọng lượng của ba người, cộng thêm chân bị thương chưa lành, lúc này đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo!
Chu Xu cắn cắn môi, đột nhiên thả tay Lữ Ngang.
“Chu Xu!” Lữ Ngang hoảng hốt, vươn tay tìm kiếm, lại chỉ mò được vốc nước.
Tô Mạn và Lý Lý một trước một sau bò lên trên gác xép, miệng há to thở dốc, cùng với thầy Thừa, Phan Tiểu Tân ngồi ở góc gác xép.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Gác xép chỉ còn lại một nửa sàn nhà, sóng nước dập dờn, tối tăm không có giới hạn.
Còn đồng đội của bọn họ không rõ sống chết.