Anh vừa nói như vậy, bầu không khí ngay lập tức thả lỏng, trở nên không giống nhau.
Song Bạch Ấu Vi không vui.
Cô hơi cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, nghĩ thầm: Vì sao là Thẩm Mặc đi? Vì sao không thể là người khác?
Sau đó cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện già già, trẻ trẻ, đúng là không có ứng cử viên thích hợp. Đàm Tiếu trẻ tuổi nóng tính, chẳng ai yên tâm về anh ta.
Nghiêm Thanh Văn có thể sử dụng, nhưng bên Nghiêm Thanh Văn đã có hai người bị thương, phía cô và Thẩm Mặc không lý nào không cắt cử một người.
Có đôi khi rất dễ dàng suy nghĩ cẩn thận đạo lý, nhưng tâm trạng là một chuyện khác.
Bạch Ấu Vi bĩu môi, im lặng ngồi giữa mọi người, không nói một câu.
Thừa Úy Tài nói: “Túi nilon nằm trong tủ bếp thứ hai từ bên phải sang ở phòng bếp, màng bọc thực phẩm cũng ở trong đó.”
Thẩm Mặc gật đầu, xuống tầng dưới chuẩn bị.
Tuy là mùa hè, nhiệt độ không khí không hề cao, ngược lại hơi lành lạnh, càng chưa nói đến cần ngâm mình trong làn nước mưa lạnh lẽo.
Bạch Ấu Vi đứng ở gác xép, nghe Thừa Úy Tài nói lan man suốt đoạn đường đi theo Thẩm Mặc xuống tầng dưới, lúc thì dặn dò anh chú ý an toàn, lúc thì căn dặn anh sớm đi lên, lúc lại nói buộc dây thừng vào người, có chuyện thì kéo sợi dây để mọi người biết.
Cô cũng muốn nói gì đó với anh, vì vậy hai tay chống xuống đất, từ từ chuyển động cơ thể, từng chút từng chút lần tới cạnh tay vịn cầu thang xuống tầng hai.
Cô xem thấy Thẩm Mặc bên người vây quanh một vòng người.
Ngoại trừ ‘bà mẹ già’ thầy Thừa, còn có Nghiêm Thanh Văn, Tô Mạn và Đàm Tiếu.
Nghiêm Thanh Văn nói: “Chúng ta đã lục soát tầng một nhiều lần, vấn đề bây giờ là có khả năng sau khi bị ngập trong nước mưa, tầng một xuất hiện sự thay đổi mà chúng ta không nghĩ tới không… Vì lý do an toàn, lần này bảo đảm lấy được túi chống nước và màng bọc thực phẩm trước.”
Tô Mạn chen ngang, “Anh Nghiêm, nếu không để em đi cùng!”
Nghiêm Thanh Văn lắc đầu: “Kỹ năng bơi của em không tốt, sau khi xuống phía dưới chẳng may có nguy hiểm, anh ấy còn phải nghĩ cách cứu em. Dưới nước không thể so với trên bờ, mỗi giây đồng hồ đều liên quan đến tính mạng con người.”
Đàm Tiếu muốn đi cũng bị Thẩm Mặc từ chối.
“Cậu ở lại giữ sợi dây.” Thẩm Mặc nói. Truyện Khác
Bạch Ấu Vi đứng ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn đám người dưới lầu. Thẩm Mặc đứng giữa bọn họ, cao lớn, bình tĩnh, tỉnh táo mà tràn ngập sức mạnh. Anh gánh chịu sự tán thành và tin tưởng của mỗi người.
Còn cô chẳng làm được gì cả.
Trước lúc nghĩ ra cách, cô chỉ có thể co đầu rụt cổ trong cái gác xép chật hẹp này. Nếu không có Thẩm Mặc, cô chỉ có thể đợi giây phút người khác động lòng tốt, bố thí cho cô một phần che chở.
Hai tay Bạch Ấu Vi không tự giác siết chặt thành nắm đấm, cô bỗng nhiên phát hiện thực ra cô rất dư thừa…
— là trò chơi cho cô ảo giác cô có thể tự lập, trò chơi cũng có thể đập vỡ nát ảo giác này bất cứ lúc nào.
Cách đó không xa, Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn sang.
Bạch Ấu Vi ngẩn người, tiếp đó cô thấy Thẩm Mặc đi về phía bên này, bước lên cầu thang, đi tới trước mặt cô.
Thân hình của anh cao lớn, cho dù ngồi xuống, hơi cúi người, cũng chắn hết ánh sáng trước mặt cô. Cái bóng lờ mờ làm cho khoảng cách trở nên gần hơn, Bạch Ấu Vi ngừng thở.
“Anh đi xuống.” Thẩm Mặc nói.
Bạch Ấu Vi mím môi dưới, mặt quay sang bên kia, không lạnh không nóng trả lời: “Anh đã đưa ra quyết định, còn nói với em làm gì.”
“Tâm trạng lại không tốt à?” Thẩm Mặc buồn cười hỏi.
Cô không nhìn mặt anh, nhưng chỉ bằng giọng nói cũng có thể tưởng tượng sự bất đắc dĩ và buồn phiền trên gương mặt anh.
Không sao, để anh cảm thấy cô lại nổi cáu, cáu kỉnh cũng được. — Bạch Ấu Vi chẳng thèm quan tâm nghĩ vậy.
Một bàn tay vươn ra cầm tay cô.
Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, không đợi cô có phản ứng, bàn tay cô đã đặt lên bụng Thẩm Mặc.
Bạch Ấu Vi: “…”
Thẩm Mặc: “Bây giờ tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa?”
Bạch Ấu Vi: “…”
Cô thoáng giật giật đầu ngón tay, xúc cảm rắn chắc và ấm áp khiến lòng cô không hiểu sao thấy dễ chịu.
“Ừm… Tàm tạm.” cô nhỏ giọng nói.
Thẩm Mặc thả tay cô ra, xoa đầu cô, đứng dậy đi.