Ngoài ba phòng ngủ, tầng hai còn có một phòng sách nhỏ.
Tuy phòng sách hơi nhỏ nhưng bên trong có không ít sách. Nếu thực sự lật xem từng quyển một, đừng nói 24 tiếng đồng hồ, cho dù 24 ngày cũng chưa chắc xem xong.
Lúc đầu khi tìm kiếm trong nhà, thầy Thừa cũng lật qua hơn mười cuốn sách.
Sách trong thư phòng rất tạp nham, có cả tiếng Trung, tiếng Anh, thậm chí tiếng Latinh, đọc không hiểu, bọn họ chỉ có thể lướt qua xem một cách đại khái.
Khi họ đang lật sách ở tầng hai, người trong gác xép đang suy nghĩ về bài đồng dao kỳ quặc: Mùa hè mưa thật lớn, tối như mực không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu…
Lý Lý yếu ớt lên tiếng: “Có khi nào ở tầng một không… Bây giờ đèn ở tầng một tắt hết, phù hợp với hoàn cảnh đen như mực.”
Bạch Ấu Vi nhíu mày, không đồng ý với lời nói của anh ta: “Tầng một bị ngập, không có ánh sáng, lại ở dưới nước, không có cách nào tìm kiếm.”
“Dùng đèn pin thì sao?” Lý Lý hỏi.
Bạch Ấu Vi định nói sử dụng đèn pin sẽ làm mất đặc điểm “Tối như mực”, huống hồ đèn pin của bọn họ không phải loại chống thấm nước. Nếu chỉ soi đèn trên mặt nước thì tầm nhìn bị hạn chế, kho báu không nên giấu ở nơi người chơi không tìm được.
Thế nhưng… Lý Lý chỉ đưa ra một giả thiết, cô không nên diệt sạch chút hi vọng nhỏ nhoi này, ít nhất nên thử xem.
Bạch Ấu Vi nghĩ tới đây, định mở miệng lại ngậm miệng.
Cô suy nghĩ một lúc, đổi giọng hỏi: “Bây giờ quan giám sát đang ở đâu?”
“Không rõ.” Nghiêm Thanh Văn trả lời, “Sau khi tầng một bị ngập thì chưa thấy nó.”
Bạch Ấu Vi cau mày chặt hơn.
Nói cái gì mà chỉ đạo và nhắc nhở suốt quá trình, giờ mới đến vòng hai nó đã không thấy tăm hơi, đúng là đồ rác rưởi không thể trông cậy vào.
Cô hơi khát nước, nhớ ra tất cả thức ăn nước uống ở tầng một, hiện tại không còn đồ ăn, cũng không có nước uống, tâm trạng càng nôn nóng lo âu, đành nhẫn nại nhắm mắt lại, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Ánh đèn trên gác xép mờ mờ ảm đạm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua…
Khoảng bốn mươi phút sau, việc lục soát toàn bộ tầng hai và gác xép kết thúc. Vốn dĩ họ đã tìm kiếm mấy lần, hiện tại cố gắng tìm đến mấy cũng không được gì.
Ngoại trừ Bạch Ấu Vi và Lý Lý, Lữ Ngang bị thương, những người khác đến phòng sách, cùng với thầy Thừa lật sách, hy vọng có thể tìm được manh mối.
Đọc sách là một công việc tỉ mỉ.
Bởi vì có khả năng đáp án thông quan giấu ở đôi lời trong một đoạn nào đó, một trang nào đó, một quyển sách nào đó.
Chờ đợi quá lâu, Bạch Ấu Vi ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn đen sì, mưa chưa ngớt.
Lý Lý đã có thể đứng dậy, không làm được động tác mạnh, nhưng nếu bám vào tường miễn cưỡng đi được mấy bước.
Anh không muốn ngồi chờ chết, bảo Tô Mạn cầm mười mấy cuốn sách từ thư phòng qua đây, từ từ lật xem ở gác xép.
Lữ Ngang nằm cũng buồn chán, cũng cầm một quyển xem.
Tuy vết thương ở chân đã lành, song xương khớp bên trong chưa phát triển, khó nén cơn đau đớn.
Anh ta muốn thông qua việc đọc sách để di chuyển sự chú ý, nhưng không chỉ không giảm bớt cái chân đau, ngược lại bộ não cũng bắt đầu đau.
Lữ Ngang phiền não thở dài.
Bạch Ấu Vi liếc anh một cái, “Sao thế, sợ mình què à?”
Lữ Ngang: “…”
Anh ta không hiểu sao liếc nhìn chân của Bạch Ấu Vi.
“Xem tôi làm gì? Yên tâm, nếu như anh què, tôi có thể chia một nửa số tã lót cho anh.” Bạch Ấu Vi quan sát Lữ Ngang từ trên xuống dưới, “Tiền đề là anh phải giảm béo, nếu không không mặc vừa.”
Lữ Ngang bị câu nói này chặn họng khiến nửa gương mặt giao thoa giữa hai màu xanh và đỏ, nửa bên dưới bị bộ râu rậm che khuất, không nhìn ra màu sắc.
Anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ấu Vi, vô tình “Cười nhạo” cô là người què, kết quả phong thủy xoay chuyển, anh cũng…
Aizz…
Tâm trạng Lữ Ngang rất phức tạp.
“A!”
Lý Lý đột nhiên kêu lên: “Mọi người mau tới đây xem cái này!”
Tất cả giật mình, vội chạy tới —
Lý Lý bất chấp vết thương, giơ cao quyển sách trong tay: “Ở đây viết! Thủy quái thích tích trữ những thứ đồ sáng lấp lánh!”