Lữ Ngang nằm trên sàn gỗ của hành lang tầng hai, há mồm thở dốc, cả người ướt đẫm, trên mặt ngoài nước mưa còn không ngừng túa ra mồ hôi lạnh!
Đùi phải của anh có mấy cái lỗ xuyên qua, máu không ngừng trào ra ngoài.
Tốc độ chảy máu quá nhanh khiến sắc mặt của anh lộ vẻ chán nản tái nhợt, ngay cả bộ râu ngày thường bóng mượt dường như lập tức uể oải.
Nghiêm Thanh Văn cắn răng, không nói một lời quỳ dưới đất, xé mảnh vải băng vết thương, lưu loát kéo một cuộn vải trắng từ trên người chính mình xuống, quấn quanh mạch máu ở bắp đùi để cầm máu cho Lữ Ngang.
Thẩm Mặc cản anh: “Tiết diện vết thương quá lớn, anh nên sớm dùng đạo cụ cho anh ta.”
Vẻ mặt Nghiêm Thanh Văn kéo căng, trả lời: “Không còn… Miếng băng vải cuối cùng đã dùng cho Lý Lý.”
Thẩm Mặc nhíu mày, móc ra một cục bùn từ trong quần áo, xoa nắn giống như đất nặn kéo cục bùn thành một sợi mì dài rộng, sau đó trùm lên vết thương của Lữ Ngang!
Cục bùn đen thui ngay lập tức biến thành màu xám.
Thẩm Mặc thu tay lại, bùn khôi phục độ co dãn, bắn ngược lại, biến về hình dáng ban đầu.
Vết thương trên đùi của Lữ Ngang đã hoàn toàn lành lặn!
Trong lòng Nghiêm Thanh Văn vừa sợ vừa vui, hỏi: “Đạo cụ?!”
Trên mặt Thẩm Mặc không hề nhẹ nhõm, gật đầu một cái, nói: “Tuy rằng thấy hiệu quả nhanh, nhưng chỉ điều trị vết thương ngoài da, việc xương bị gãy muốn hồi phục như cũ đành dựa vào bản thân anh từ từ khôi phục.”
“Cảm ơn…” Lữ Ngang nói lời cảm ơn, sau đó nói, “Chúng tôi đã đi vào mê cung hai lần, tốc độ tự lành của cơ thể… vẫn, tốt… Đỡ tôi một cái…”
“Không phải nói xương bị gãy à!” Thừa Úy Tài sốt ruột nói, “Đừng nâng cậu ta dậy, tìm miếng ván giường nâng cậu ta lên!!”
Bọn họ tháo dỡ một miếng ván giường, mấy người nâng Lữ Ngang lên.
Đàm Tiếu lại hỏi: “Nâng đi đâu đây?”
Sàn nhà trên tầng hai đã đọng một lớp nước mỏng, dưới chân ẩm ướt.
“Đi gác xép.” Nghiêm Thanh Văn nói.
— Ngôi nhà cao hai tầng rưỡi, gác xép chỉ chiếm nửa tầng, giống như nhà kho chất đống đủ đồ vật linh tinh cùng với thú bông búp bê.
Không gian không rộng chen chúc mười người, ngay lập tức có vẻ chật chội.
Không gian có hạn, xe lăn của Bạch Ấu Vi không tiện mang theo, cô đành ngồi dựa vào tường. Ngoại trừ Phan Tiểu Tân, những người khác đều không thể đứng thẳng người.
Mọi người tự tìm chỗ ngồi xuống.
Bên ngoài là mưa rơi xối xả, nước mưa nện vào nóc nhà, toàn bộ gác xép đều là tiếng mưa rơi rào rào.
Bầu không khí ngột ngạt.
Lý Lý đã tỉnh, tựa vào tường không nói lời nào.
Lữ Ngang cũng tổn thương nguyên khí nặng nề.
Thẩm Mặc nhìn lướt qua một vòng, bình tĩnh nói: “Còn thời gian, chúng ta suy nghĩ lại, thứ gì có thể là kho báu.”
Không ai nói chuyện.
Liên tiếp hai người bên phe Nghiêm Thanh Văn bị thương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của anh.
Mặc dù Đàm Tiếu và Tô Mạn khác nhau về tính cách nhưng đều thuộc về phái hành động, không am hiểu động não.
Chu Xu là minh tinh, quen nhìn mặt đoán ý đối nhân xử thế, trừ khi chắc chắn, nếu không cô không dám mở miệng.
Phan Tiểu Tân còn cẩn thận hơn Chu Xu.
Thầy Thừa nhìn mọi người một chút, do dự nói: “Quái vật giống như là một loại cá, có khi nào kho báu… liên quan đến cá không?”
“Không thể nào?” Đàm Tiếu mở to hai mắt, “Chẳng lẽ là cá đã chúng ta ăn hết? … Ăn cũng ăn rồi, đâu thể nhổ ra đưa cho nó!?”
Anh vừa nói xong, nhiều người thấy buồn nôn.
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, nói: “Mùa hè mưa thật lớn, tối như mực không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu… Nếu như nơi tối đen không nhìn thấy, vậy ở nơi có ánh sáng. Hiện tại chỉ có tầng hai và gác xép có ánh sáng, trọng điểm lục soát hai chỗ này!”
Cô nói xong, nhìn về phía Thừa Úy Tài: “Thầy Thừa, bác dẫn người lục soát kĩ phòng sách! Xem quyển sách nào có liên quan đến thủy quái.”