Là mây đen.
Nghiêm Thanh Văn cảm giác trong lòng nặng trĩu, anh nhớ tới trận mưa xối xả khi vừa vào trò chơi.
“Lúc chúng ta bị gọi dậy là khoảng 7 giờ sáng, mỗi mùa 8 tiếng, cách mùa hạ… Còn 2 tiếng.”
Hai tiếng, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều.
Ban đầu cảm thấy 8 giờ đồng hồ vô cùng dài, nhưng bây giờ họ cảm thấy gấp rút, bởi vì suy luận dựa theo mức độ khó của trò chơi, vị khách mùa hè chắc chắn đáng sợ hơn gấu mùa xuân.
Nghiêm Thanh Văn hỏi Thẩm Mặc: “Anh cảm thấy con gấu kia có mạnh không?”
Thẩm Mặc nhìn anh ta, “… nếu ở bên ngoài, tôi sẽ cho nó 5 điểm, trong phòng 7 điểm.”
Bạch Ấu Vi hỏi: “Điểm tối đa là 100?”
“…” Thẩm Mặc buồn cười, xoa đầu cô, “Là 10 điểm.”
Bạch Ấu Vi không muốn chấp nhận đáp án này.
Cô cảm thấy Thẩm Mặc rất giỏi giang, có điều suy nghĩ kỹ một chút cũng dễ hiểu, bởi vì:
Thứ nhất, sân đấu bị hạn chế, một con quái vật xông vào, người chơi bọn họ tựa như cá trong chậu, không thi triển được quyền cước.
Thứ hai, vũ khí bị hạn chế, cho dù cơ thể bị mê cung thăng cấp, tay không đấu với mãnh thú đều ở hoàn cảnh xấu.
“Con gấu kia thật sự khó đối phó.” Nghiêm Thanh Văn suy tính, “Vị khách chặn ở cửa, làm chủ nhân chúng ta không ra ngoài được. Nhà thú bông là sân chơi, chúng ta không thể cách xa nơi này, hơn nữa trò chơi thú bông không cho phép người chơi mang theo vũ khí… Tôi thấy thời gian còn lại, ngoại trừ tìm ‘Kho báu’, chúng ta còn cần chuẩn bị một ít đồ vật phòng thân.”
“Nếu như không thể chống chọi chính diện, chi bằng dùng điều kiện sẵn có chế tạo ít cạm bẫy?” Bạch Ấu Vi đề nghị, “Tôi không có kinh nghiệm tương quan, chỉ là đưa ra vài ý kiến. Ví dụ, chất đống tủ quần áo đồ gia dụng trong phòng ngủ ở đầu cầu thang, một khi vị khách bùng nổ, chúng ta trốn lên tầng hai. Có mấy thứ này ngăn cản, ít nhất có thể tranh thủ hơn mười giây!?”
Chỉ cần chống đỡ đủ 1 phút, có thể còn sống sót.
“Tôi có thể làm cái này.” Nghiêm Thanh Văn nói, “Có điều tôi cần người giúp đỡ, có vài cơ quan một người không lắp đặt được.”
“Để anh giúp.” Lữ Ngang đứng ra, “Hai chúng ta hợp tác đã quen, anh biết chú em cần tài liệu nào.”
“Đúng rồi…” Bạch Ấu Vi nhìn về phía Lữ Ngang, “Ban nãy anh tìm thấy ít cỏ khô trên nóc, đúng không?”
Lữ Ngang ngẩn người, “Đúng vậy, cần tôi lấy không? Tôi thả ở phòng khách.”
Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu một cái: “Tiểu Tân cũng phát hiện một ít cỏ khô ở góc cầu thang, tôi cảm thấy tựa như đồng cỏ và nguồn nước, đề nghị lúc hai anh làm bẫy, tốt nhất nghĩ cách không thấm nước.”
Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang nhìn nhau.
Nếu như muốn chống nước, loại bẫy liên quan đến lửa phải vứt bỏ.
Điều này thật đáng tiếc. Bởi vì lửa là phương pháp tấn công đơn giản nhất và có hiệu quả nhất. Nhất là Bạch Ấu Vi còn có một con thỏ phóng điện, nếu phối hợp cùng nhau, hiệu quả nổi bật.
Nghiêm Thanh Văn một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, phạm vi đám mây đen càng lúc càng lớn. Anh cau mày, trầm giọng nói: “Tranh thủ thời gian đi!”
Tất cả mọi người bận như con thoi.
…
Hai tiếng, nói dài không dài, bảo ngắn cũng không quá ngắn.
Theo thời gian càng gần, sắc trời tối tăm, mây đen bao phủ cả khoảng trời này, không có ánh sáng, bên trong phòng cũng biến thành tối đen.
Thẩm Mặc bật đèn.
Giữa mưa gió, ngôi nhà trên đỉnh đồi sáng lên trong bóng tối.
Hộp âm nhạc sáng ngời sáng ngời trên bệ cửa sổ, bông hoa tuyết yên tĩnh thật lâu bắt đầu tung bay lần nữa —
Cầu nói: “Mùa hè mưa thật to, tối như mực không nhìn thấy kho báu giấu ở đâu…”
Rào rào!
Mưa xối xả chợt trút xuống!
Tất cả cảnh vật ngoài cửa sổ bị màn mưa che đi, giống như lúc bọn họ đến ngôi nhà này.