Ba người nhìn về phía nó.
Nghiêm Thanh Văn ôn hòa, cười: “Lần đầu gặp gỡ, không biết tốt xấu.”
Bạch Ấu Vi thẳng thắn trả lời: “Ấn tượng không tốt.”
Thẩm Mặc cũng nói: “Không thích đùa dai.”
Cầu rất tức giận: “Đám người này không có mắt nhìn hàng! Trò chơi của ta là trò chơi có tỷ lệ thông quan thấp nhất, tỷ lệ bao trùm lớn nhất, số lượng số liệu nhiều nhất…”
Nói đến đây nó mắc kẹt, nó nhớ tới lời thủ lĩnh thỏ nhắc tới số liệu trò chơi đơn nhất… Giọng vô tình hạ thấp, nó cảm thấy chột dạ.
Dừng lại hai giây, cầu nặng nề hừ một tiếng!
“Hừ! Dù sao… Các người không biết nhìn hàng!”
Lúc này, ở đầu kia phòng ăn, Chu Xu đã khâu xong cái nơ con bướm, cao giọng hỏi: “Mọi người xem như vậy được không?”
Tất cả túm tụm lại.
Ba con người kia không quan tâm đến quan giám sát, đi sang đầu kia bàn ăn.
Trên bàn ăn bằng gỗ hồ đào, bày hai con gấu con bằng nhung.
Lông nhung màu xám tro, đôi mắt và mũi màu đen, đều có nơ con bướm ở cổ áo, nền đỏ và các chấm bi đen, cả hai gần như giống hệt nhau.
Lý Lý thán phục: “Được đấy Chu Xu, tay nghề không tệ!”
Tô Mạn bĩu môi, chua chát nói thầm: “Không phải là khâu cái nơ con bướm à, tính là tay nghề gì…”
Nghiêm Thanh Văn cầm lên xem, nhìn về phía những người khác: “Tôi cảm thấy được, mọi người thấy thế nào?”
Mọi người lần lượt tiến lên kiểm tra gấu con.
Chu Xu cắn môi dưới, căng thẳng quan sát biểu cảm của mỗi người.
Đây là con đường sống duy nhất hiện nay, cô không hy vọng phá hỏng trong tay mình.
Khi tất cả mọi người không có ý kiến, tâm tình khẩn trương cũng tích góp đến mức cao nhất, cô nắm chặt lòng bàn tay, tiếng nói khô khốc hỏi: “Vậy bây giờ… Chúng ta có mở cửa không?”
Nghiêm Thanh Văn nhìn về phía Thẩm Mặc, ánh mắt trưng cầu ý kiến của anh.
Thẩm Mặc suy tư một lúc, nói: “Nếu như sai, vị khách sẽ bùng nổ, để đề phòng chẳng may, tôi cảm thấy để người già, trẻ con và phụ nữ lên lầu, tìm chỗ trốn đi.”. ngôn tình hài
Nghiêm Thanh Văn gật đầu: “Nên như vậy.”
Tô Mạn cau mày: “Em ở lại, để Lý Lý đi lên lầu, anh ấy chẳng có tác dụng gì.”
“Tô Mạn!” Gương mặt Lý Lý đỏ lên, “Ít nhất tôi cũng là đàn ông, cô có thể tôn trọng tôi một chút không!”
Tô Mạn liếc anh, hiếm khi nói chuyện không mang theo châm chọc: “Lý Lý, tôi thừa nhận đầu óc anh tốt nhưng bây giờ không phải là lúc cậy mạnh.”
“Tôi không lên.” Bạch Ấu Vi nói.
Mọi người nhìn về phía cô.
Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói: “Tôi ngồi trên xe lăn, bất kể giấu ở đâu đều không ổn, tôi sẽ ở trong phòng chứa đồ!”
Phòng chứa đồ ở bên dưới cầu thang là một căn phòng rất nhỏ, không có cửa sổ. Bên trong tối om, chất đống đồ linh tinh như chổi, xẻng hốt rác, cây lau nhà, hộp giấy cũ, cái thang.
Thẩm Mặc mở cửa phòng chứa đồ, mùi mốc meo mang theo bụi bặm đập vào mặt. Anh cau mày, quay đầu xem Bạch Ấu Vi đằng sau lưng:
“Em chắc chắn?”
“Vâng.” mặt Bạch Ấu Vi không có cảm tình, “Ở đây!”
Thẩm Mặc nhìn cô một hồi, đi vào phòng chứa đồ, dời đống hộp giấy chiếm chỗ ra ngoài, tạo ra không gian chứa xe lăn.
Thừa Úy Tài dẫn Phan Tiểu Tân và Chu Xu lên tầng hai tìm chỗ ẩn nấp.
Mặc dù thân thể của họ trải qua mê cung thăng cấp, nhưng nếu bàn về phòng thân và chiến đấu, họ không có kỹ xảo, thiếu kinh nghiệm.
Phòng khách ở tầng một còn lại sáu người.
Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, Tô Mạn, Lý Lý, Thẩm Mặc và Đàm Tiếu.
Sáu người chuẩn bị, chào mừng người khách thứ nhất của nhà thú bông.
Tô Mạn gỡ xuống roi da dắt ở thắt lưng quần, hùng hổ kéo ra kéo vào. Đàm Tiếu không mang theo gậy bóng chày, đành nhặt thanh củi lớn, cầm trong tay dùng tạm. Lý Lý cũng lượm thanh củi, một đầu que củi đút vào lò sưởi âm tường châm lửa…
Cách cánh cửa khép hờ, Bạch Ấu Vi vẫy tay với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đi tới hỏi: “Sao thế?”
Cô kéo tay anh, khẽ nói: “Thỏ đã nạp điện, nếu anh gặp chuyện không may, em để nó giúp anh…”