Bạch Ấu Vi không khách sáo nói với nó: “Mi bất kể tôi có muốn ở bên ngoài không, ngược lại trước tiên mi ngây ngốc ở ngoài chờ đi!”
Tô Mạn không dám tin mở to hai mắt: “Cô thật sự không cho nó vào hả? Quan giám sát không đi vào thì trò chơi không thể bắt đầu!”
“Tôi có nói không để nó vào hả?” Bạch Ấu Vi dửng dưng trợn trắng mắt, “Vấn đề là, chị cảm thấy bây giờ là thời gian thích hợp không? Để nó vào làm gì? Mở ra trò chơi? Chị chuẩn bị xong chưa? Chị chưa rửa mặt, răng cũng chưa đánh! Chị vội vàng cái gì hả?”
Tô Mạn đỏ mặt vì bị cô đốp lại, cắn môi dưới, trong lòng tức điên, không phản bác nổi một chữ.
Bạch Ấu Vi bĩu môi, nói: “Tôi mặc kệ, ngược lại tôi muốn tắm rửa trước, tôi còn muốn uống nước, ăn cái gì đó, đi vệ sinh… Đầu tôi còn chưa chải, không thể để nó đi vào!”
“Anh Nghiêm.” Tô Mạn tức giận nhìn về phía Nghiêm Thanh Văn.
Nghiêm Thanh Văn liếc nhìn Bạch Ấu Vi, thản nhiên nói: “Làm theo lời cô ấy nói! Trước khi trò chơi bắt đầu, chúng ta cần thời gian chuẩn bị.”
Tô Mạn uất nghẹn, cố nén cơn giận đi lên lầu.
Chu Xu nghĩ một lúc, đi theo cô.
Thầy Thừa trước tiên chạy vào bếp, nấu mì ăn liền, muốn để trước khi trò chơi bắt đầu ít nhất mọi người lấp đầy bụng.
Những người khác tản ra, có người đi rửa mặt, có người đi tìm vũ khí tiện tay.
Hiện tại trò chơi chưa bắt đầu, mọi người không biết gì về nội dung trò chơi, cố chuẩn bị cũng có hạn, đành cố gắng điều chỉnh trạng thái.
Mọi người vội vàng cằn nhằn, cuối cùng tụ tập ở phòng ăn ăn một bát mì nước, miễn cưỡng xem như “Ăn no”.
Trong toàn bộ quá trình, quan giám sát thực sự vẫn ngây người ở bên ngoài, nhiều lần bật bài “Thư gửi Elise”.
Làn điệu vốn dĩ duyên dáng trải qua vô số lần tuần hoàn, cứng rắn biến thành “Tạp âm”, ầm ĩ khiến người ta bực bội, người nghe được muốn ói, hận lỗ tai không thể mọc thành kén.
Khi tất cả ăn xong, chuẩn bị đầy đủ, Bạch Ấu Vi cuối cùng cho đồng ý quan giám sát đi vào.
Chỉ nghe cửa phòng cọt kẹt một tiếng.
Không cần người ra mở cửa, cửa, tự mở!
Một quả cầu nằm trên hộp âm nhạc xuất hiện trước mắt mọi người –
Bộ phận chính của hộp nhạc là hình hộp vuông, có viền vàng trên nền trắng, vẽ hoa văn bông hoa tường vi thường gặp, bên trong có dây cót màu vàng.
Trên hộp hình vuông là một quả cầu pha lê trang trí, chính là loại quả cầu thủy tinh mà bên trong sẽ có tuyết rơi nếu lắc nó.
“Tại sao là các người?!” Hộp nhạc đột nhiên cất cao tiếng nói.
Chuẩn xác mà nói là quả cầu bên trên hộp nhạc đang nói chuyện.
“Ta nhớ anh! Anh đã đâm hỏng bụng con ếch nhà ta! Người đàn ông xấu xa này!”
Giọng quả cầu thủy tinh lộ vẻ kích động, một giây sau, cưỡng ép kìm chế tâm tình, nói:
“Có điều anh yên tâm, làm quan giám sát, ta nhất định sẽ công bình công chính chủ trì trò chơi, sẽ không nhân cơ hội dùng việc công để trả thù riêng, cố ý gây rắc rối cho anh đâu ~”
Nói xong âm cuối hơi cất cao, tiết lộ bản tính có phần cười trên nỗi đau của người khác của nó.
Mọi người nhìn nhau.
Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đương nhiên nhận ra nó, giọng trẻ con non nớt, kết hợp với hình dáng quả cầu, làm sao không khiến người ta quen thuộc?
Ngay cả Đàm Tiếu cũng nhận ra, chậc chậc thấy kỳ lạ: “Thì ra quan giám sát có thể thay đổi tạo hình? Lần này không phải quả bóng vàng nữa!”
“Ta có thể là mọi quả cầu!” Quả cầu thủy tinh vui vẻ đắc ý nói, “Quả bóng vàng, quả bóng bạc, quả bóng sắt, bóng gỗ, quả cầu lửa, khúc côn cầu, quả cầu thủy tinh ~ bất kỳ quả cầu nào trên cõi đời này!”
Nó thong thả bay vào nhà, nhảy vào tủ đồ trên tường, quả cầu trong suốt như pha lê, bên trong bông tuyết bay bay rất đẹp.
“Có thể biến thành quả bóng đá không?” Đàm Tiếu hỏi.
“Đương nhiên!”
“Bóng rổ thì sao?”
“Chỉ cần là quả cầu đều được, hình cầu là hình khối hoàn mỹ nhất trong toàn bộ vũ trụ!” nó hớn hở nói.
“Chỉ cần là quả cầu đều biến hóa được à? Hừm hừm…” Đàm Tiếu nỗ lực suy nghĩ, “Có thể biến thành bóng bầu dục không?”
Quả cầu thủy tinh như thể bị sỉ nhục, tức giận kêu to: “Ta nói hình cầu là hình khối hoàn mỹ nhất trong toàn bộ vũ trụ! Mi còn nói bóng bầu dục! Bóng bầu dục là hình tròn hả?!”