Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 23: Nhịp tim tăng tốc




Giấy không gói được lửa. Chuyện người nào đó mỗi ngày đều trốn học vẫn bị phát hiện. Ba mẹ Tần từ trước đến nay luôn đối xử với nàng vô cùng thoải mái, nhưng chủ nhiệm lớp người ta đã tìm đến tận cửa rồi, vẫn nên giữ ý giữ tứ, hỏi nguyên nhân một chút.

Ngũ Nguyệt quậy ở bên ngoài cả một ngày, buổi tối lại đi nhờ xe của Thẩm Khê quay về nơi xuất phát. Hai người chào tạm biệt xong thì vô cùng vui vẻ, ai về nhà nấy.

Lúc mở cửa ra, mẹ Tần sớm đã đứng đợi từ trước, nhìn thấy khắp người nàng đều là bụi bẩn, mở miệng nói: "Đi đâu chơi vậy?"

"Con đi học mà!" Người nào đó vẫn chưa biết sự việc đã bị bại lộ, nhìn trái ngó phải trốn tránh, quay người đóng cửa lại, quay lưng về phía sảnh trong, chột dạ không dám nhìn bà ấy.

Ba mẹ của Ngũ Nguyệt đã ở bên nhau từ lúc còn trẻ, trước kia khi vẫn chưa làm giàu, mẹ Tần vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc ba Tần. Hai vợ chồng bắt tay, cường cường liên hợp, cùng nhau tạo dựng một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, cũng xem như là một giai thoại của giới thương nghiệp.


Bởi vì nhiều năm chìm nổi trong thương trường, mẹ Tần nuôi dưỡng được tính cách quyết đoán, mạnh mẽ, khi nói chuyện đều mang theo uy thế. Chỉ duy nhất đối với đứa con gái này thì lại thỏa hiệp tất cả mọi thứ. Chỉ khi nàng phạm lỗi, bà ấy mới phô ra dáng vẻ hơi nghiêm khắc một chút, nói vài câu.

Muốn hỏi Ngũ Nguyệt có sợ không à? Không sợ. Mặc dù ba mẹ tương đối nghiêm khắc với em trai, nhưng đối xử với nàng lại nâng niu nơi đầu trái tim, không tiếc sức lực cưng chiều nàng, yêu thương nàng, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, trình độ cưng chiều con gái không hề thua kém ba mẹ nhà họ Thẩm.

Hơn nữa, Ngũ Nguyệt từ nhỏ bướng bỉnh thành thói. Chút áp lực nho nhỏ này không hề có chút ảnh hưởng gì đối với nàng. Bây giờ không dám nói thật, chỉ là vì sợ bị mẹ của mình dạy dỗ một trận, khiến nàng đau đầu thôi. Để tránh lần giảng đạo này, đành phải nói dối. Dù sao nhân cách dạy dỗ của mẹ Tần mà trỗi lên thì thực sự rất đáng sợ.


Nhìn đi, ai có thể ngờ được có một người mà ngay cả bà Tần - nữ cường nhân gương mẫu có tiếng cũng không giải quyết được chứ.

Mẹ Tần căn bản không tin cái chiêu lấp liếm này của nàng: "Giáo viên của mấy đứa gọi điện thoại đến, nói mấy ngày nay con không có đi học."

Ngu Nguyệt cãi lại: "Con có đi mà!" Chỉ là đi ít hơn vài tiết thôi.

Một giây sau, trong lòng nàng tức giận lên tiếng. Nữ ma đầu đáng chết này, lại mách lẻo! Nàng chỉ cúp có vài tiết học chẳng quan trọng gì thôi mà, cũng đâu làm chậm trễ việc học đâu! Sao lại đáng ghét như vậy chứ.

"Thật à?" Mẹ Tần bán tin bán nghi.

Ngũ Nguyệt sợ nữ ma đầu nói quá chi tiết, cảm thấy bản thân vẫn nên ngoan ngoãn thừa nhận thì tương đối chắc ăn hơn, mở miệng chừa lại cho mình một con đường sống: "Dạ thật, chỉ trốn vài tiết tự học buổi tối, đi tìm Thẩm Khê chơi thôi."


Nói xong còn cắn môi, lắc lắc tay của mẹ Tần, giả vờ tội nghiệp: "Con đã biết hết mấy thứ đó rồi, không muốn học tiết tự học buổi tối đâu."

Mẹ Tần đã nghe ba mẹ Thẩm Khê nói chuyện cô ấy đang quay phim. Con nít còn ham chơi, thích thứ mới lạ. Con gái chạy đi xem náo nhiệt một chút cũng rất bình thường, vui sướng qua đi thì chắc sẽ bình thường lại thôi.

Về phần thành tích của con gái nhà mình, bà ấy vẫn luôn không nhúng tay hỏi đến, để mặc phát triển. Thành tích của Ngũ Nguyệt không tốt không xấu, cũng xem như đủ dùng, đối phó với kỳ thi đại học thì không thành vấn đề. Bà ấy rất yên tâm.

Hơn nữa, cho dù thành tích của nàng nát đến cỡ nào đi nữa thì nhà họ có tiền có thế, cũng có thể đưa con gái ra nước ngoài, mạ một lớp vàng rồi quay về, sắp xếp một vị trí nhàn hạ trong xí nghiệp, vui vui vẻ vẻ sống hết một đời.
Nuôi nàng cả đời thì có sao chứ? Ba mẹ Tần không có yêu cầu gì khác với con gái của mình, chỉ mong nàng khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành.

Mẹ Tần gật đầu, giống như trách cứ, lại có chút thân thiết: "Con đó, lần sau không nên quậy phá nữa. Ngày mai ngoan ngoãn đi học cho mẹ. Giáo viên của mấy đứa rất lo lắng về con."

Ngũ Nguyệt gật đầu như giã tỏi: "Dạ dạ!"

Mẹ Tần nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, trở về muộn lại còn nói chuyện một lúc lâu, kim đồng hồ đã chạy đến mười giờ rưỡi, vội vã hối thúc nàng: "Giờ này là mấy giờ rồi, mau đi tắm rửa đi, chơi sao mà cả người toàn là bụi bẩn."

"Dạ được, nghe mẹ hết." Ngũ Nguyệt ngọt ngào trả lời, xách balo chạy về phòng mình, sau khi đóng cửa lại thì tựa lưng lên ván cửa, che lấy trái tim đang đập bình bịch giống như vừa sống sót sau tai nạn.
May là hôm nay không bị hỏi quá nhiều, nếu không thì nói mãi không hết rồi. Mẹ Tần tra hỏi hệt như thẩm tra phạm nhân, có bao nhiêu người có thể trụ được? Ngũ Nguyệt đặt tay lên ngực tự hỏi. Mẹ của nàng một quyền đấm chết một người. Thân là con gái ruột như nàng cũng không đỡ nổi.

Bà nó chứ, lại dám mắng vốn mình? Không cho tôi cúp tiết thì tôi lại càng muốn cúp. Ngày mai tôi không đi học luôn! Tức chết cô tức chết cô.

Mắng thầm sướng rồi, Ngũ Nguyệt ném balo lên ghế sô pha, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo. Vớ, quần đùi, áo thun, nội y, nằm tán loạn dọc đường đi, vừa mới đến cửa phòng tắm thì đã lột sạch sành sanh.

Trong phòng tắm, hơi nước tỏa ra mờ mịt, từng giọt nước rơi tí tách trên mặt đất. Ngũ Nguyệt thoải mái tắm rửa một lúc, sấy khô tóc, chui vào trong chăn, chỉ chốc lát sau đã tiến vào mộng đẹp, ngủ say sưa.
Sáng hôm sau, tiết đầu tiên chính là Ngữ văn, lại còn là tiết đôi, mà còn là chương trình không quan trọng gì lắm. Trước tiết học, Ngũ Nguyệt còn do dự một lúc lâu có nên chuồn đi hay không, cuối cùng, một giây trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên, nàng sải chân chạy ra ngoài.

Tối hôm qua ăn nói hùng hồn như thế, nhưng bản thân Ngũ Nguyệt lại vô cùng sợ hãi. Nữ ma đầu, mẹ của nàng, đều là hai vị nữ trung hào kiệt, sự tồn tại mà người bình thường không chọc nổi.

Nhưng chút trừng phạt nho nhỏ đó sao quan trọng bằng Thường Yến Thanh. Chỉ cần có thể nhìn thấy Thường Yến Thanh, có ăn mắng thêm vài lần nữa cũng đáng mà.

Hơn nữa, nàng tự nhận bản thân đã tém lại bớt rồi, không trốn học cả ngày, cũng không phải này nào cũng trốn học, chỉ dành ra hai ngày trong tuần để nghỉ ngơi thôi, vậy là nể mặt lắm rồi.
Hôm nay đã đến đây rồi, vậy sau này phải làm sao đây? Để suy nghĩ ra đối sách, dọc đường đi, Ngũ Nguyệt đều trong trạng thái suy tư. Có cách nào có thể vẹn toàn đôi bên không. Đáp án là không có. Nàng lại càng thêm phiền não, đến mức khi nhìn thấy Thường Yến Thanh, trên mặt vẫn còn buồn rười rượi.

Thường Yến Thanh nhìn thấy nàng cau mày, không biết mới chỉ trôi qua một đêm mà xảy ra chuyện gì rồi: "Sao vậy?"

"Ò, không có gì đâu." Ngũ Nguyệt thờ ơ trả lời: "Em qua bên kia bố trí hiện trường đây." Không phải Thường Yến Thanh không thơm, chỉ là nàng không có hứng thú nói chuyện thôi.

Cứ nghĩ đến chuyện có thể sau này sẽ không đến nữa thì lại không biết phải mở miệng nói với cô như thế nào.

Thường Yến Thanh không truy hỏi, nhìn nàng cúi đầu một mình bỏ đi, rõ ràng mang theo cảm xúc không vui.
Em đang buồn phiền chuyện gì vậy?

Phiền muộn về nỗi buồn phiền của nàng, buổi sáng lúc quay phim, Thường Yến Thanh cứ nghĩ đến việc Ngũ Nguyệt đang lẫn trong đám người thì ánh mắt lại không kiềm chế được muốn đi tìm nàng, biểu diễn có chút không vào trạng thái, ăn vài lần NG. Xảy ra chuyện khác thường, đạo diễn quan tâm hỏi thăm cô có sao không.

Thường Yến Thanh nhìn về phía máy giám sát, thực sự không đạt đến hiệu quả vừa ý, nói với đạo diễn: "Không có gì đâu, quay lại một lần nữa đi."

Đạo diễn gật đầu liên tục không ngừng, ra hiệu cho mọi người bố trí hiện trường lại một lần nữa, sau vài màn, cuối cùng cũng hoàn thanh phần diễn của cô.

Lúc kết thúc, trợ lý nhỏ cầm bình giữ nhiệt của cô chạy đến. Thường Yến Thanh nhận lấy, mở nắp bình ra uống một ngụm. Hai người cùng nhau đi về phía chiếc lều nhỏ.
Sau khi về chỗ, cô không có tâm trạng xem kịch bản. Ánh mắt tìm được Ngũ Nguyệt giữa đám người, vẫn là dáng vẻ ỉu xìu kia, mặc dù trên mặt có nụ cười, nhưng Thường Yến Thanh lại không cảm nhận được nàng đang vui.

Trợ lý nhỏ nhìn theo tầm mắt của cô, cũng trông thấy Ngũ Nguyệt. Hai ánh mắt chăm chú dán chặt trên người Ngũ Nguyệt, lại hoàn toàn không mang theo thiện ý.

Trợ lý nhỏ thực sự không hiểu tại sao bà chủ Thường Yến Thanh của cô ấy lại đối xử thiên vị với con nhóc kia như vậy. Rõ ràng hai người chỉ mới quen biết nhau không bao lâu, nội tình còn chưa điều tra rõ, vẫn chưa biết là người hay quỷ thì đã để mặc cho nàng tùy tiện làm càn như vậy.

Từ lúc bắt đầu đã mang theo thành kiến, dĩ nhiên trợ lý nhỏ nhìn điểm nào của Ngũ Nguyệt cũng đều cảm thấy không ổn. Hơn nữa, sau đó lại nhìn thấy Thường Yến Thanh đối xử với nàng còn tốt hơn trợ lý thân cận như cô ta, lòng sinh đố kị, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Cô ta tự cảm thấy uất ức, không kiềm chế được lên tiếng phàn nàn: "Thực sự không biết em thích cô ta ở điểm nào nữa, không phải chỉ là có vẻ ngoài xinh đẹp một chút thôi sao, luôn gây phiền toái, còn thường xuyên quấy rầy em..."

Dường như lời của trợ lý nói mãi cũng không xong, mới chỉ vừa nói được vài câu thì hai người đã trông thấy Ngũ Nguyệt ngã xuống đất.

Ngũ Nguyệt bị trượt chân. Lúc đó, nàng đang cong lưng nhìn ống kính, lùi chân lại muốn nhìn thấy toàn cảnh, không chú ý đến phía sau có thiết bị, không cẩn thận liền mông chạm đất, nhe răng nhếch miệng, dáng vẻ dữ tợn, một lúc sau vẫn không đứng lên được. Tất cả mọi người đều đang bận rộn, không có ai chú ý đến.

Thường Yến Thanh vội vã đứng dậy, bước nhanh về phía trước, lúc đang đi thì nghe thấy trợ lý nhỏ ở phía sau lên tiếng cười nhạo: "Ha ha ha, đáng đời, ngã chết cô." Cô nhíu mày.
"Không sao chứ?" Bên tai truyền đến giọng nói quan tâm dịu dàng, ấm áp. Ngũ Nguyệt nghe thấy là giọng nói của Thường Yến Thanh thì lập tức cảm thấy cái mông cũng không còn đau nữa, ngẩng đầu nhìn về phía cô, cười ngây ngô.

Đau đến mức này rồi mà còn cười cho được. Thường Yến Thanh thực sự không biết có nên mắng nàng ngốc không, lo lắng nàng bị đau, giơ tay về phía nàng: "Nào, tôi dìu em."

Bàn tay kia thanh tú, thon dài nhưng lại đầy đặn, trắng trẻo, xinh đẹp hiếm thấy. Ngũ Nguyệt ngước mắt nhìn, do do dự dự, muốn nắm lấy lại không dám nắm, một lát sau mới quyết định vươn tay nắm lấy, mượn lực của cô từ từ đứng lên, động vào vết thương là việc không thể tránh khỏi, gương mặt vặn vẹo.

Lúc này, nàng đã không còn để ý đến chuyện mặt mình xấu hay không xấu nữa. Chú ý cảm nhận xúc cảm trong lòng bàn tay. Đó là tay của Thường Yến Thanh, mềm mại, ấm áp, tinh tế, nhẵn nhụi. Hai người tay cầm tay, lòng bàn tay của nàng lại rịn ra một lớp mồ hôi.
Tay của nữ thần quả nhiên nắm rất thích.

Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở dường như giao thoa. Thời điểm giữa hè, Ngũ Nguyệt có thể cảm nhận được trên cơ thể của Thường Yến Thanh liên tục truyền đến hơi nóng, trêu đùa nội tâm của nàng.

Không hiểu sao Ngũ Nguyệt lại rất khẩn trương. Trái tim không tự giác đập rất nhanh. Bình bịch, bên trong giống như nhốt một tiểu ác ma, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trào lên khỏi cổ họng. Nàng không kiềm chế được nuốt nước bọt mấy cái.