Một câu chuyện giật gân và rối rắm. Đặc sắc, thực sự vô cùng đặc sắc.
Thẩm Khê kể chuyện sinh động như thật.
Ngũ Nguyệt nghe xong há to miệng.
Hôm qua mới nói xong cậu có thể thực hiện được nguyện vọng thì hôm nay giấc mơ đã đi vào hiện thực rồi, thực sự đi đóng phim.
Cái miệng này của nàng từng được khai sáng à? Cái này mà cũng bị nói trúng?
Bây giờ đi mua vé số còn kịp không?
"Chị ấy ngoài đời thực sự vô cùng xinh đẹp nha. Tại sao trên thế giới có thể có một người xinh đẹp như vậy chứ? Máy quay phim còn chẳng quay được một phần mười vẻ đẹp của chị ấy nữa." Thẩm Khê nói xong, tự cảm thán.
Ngũ Nguyệt không tin: "Thực sự đẹp như cậu nói sao?"
Sự thật là khi chiếu trên TV đã rất xinh đẹp rồi, nhưng chỉ bằng một phần mười so với ngoài đời thực? Quá khoa trương.
Vừa nói, cô ấy vừa mở balo ra, tìm kiếm ở bên trong, lấy ra một lon coca.
Trùng hợp Ngũ Nguyệt đang khát, cướp lấy lon coca trong tay cô ấy, ngón tay đặt lên vòng khóa, "xì" một tiếng mở ra.
Ừng ực ừng ực, một hơi uống gần nửa lon, uống xong còn nấc một cái.
Mặc dù không đủ lạnh, nhưng cũng miễn cưỡng tiếp nhận được.
Thẩm Khê bị kinh ngạc vì động tác này của nàng, nhất thời ngây ngẩn cả người, đợi đến khi hoàn hồn, lập tức xù lông, túm lấy nàng, muốn đập một trận: "Cậu muốn chết à, muốn chết à! Đây là nữ thần cho mình đó, mình còn chưa nỡ uống nữa mà a a a!"
"Hả? Cái này là chị ấy cho cậu à? Cậu vẫn chưa uống?" Ngũ Nguyệt hoảng hồn, một tay cầm lon coca, một tay vật lộn với Thẩm Khê, giải cứu bản thân khỏi tình huống nguy hiểm.
Thẩm Khê mặc kệ nàng, vừa mới nghĩ đến món quà bản thân trân trọng nhất bị giẫm đạp thì bỗng chốc lại cảm vừa khó thở lại vừa đau lòng: "Cậu đền cho mình!"
"Sắp rách rồi, đau đau đau đau. Mình đền! Mình đến cho cậu còn không được sao!"
Đại tiểu thư nổi bão, thực sự rất khó ngăn chặn. Ngũ Nguyệt cuống quýt cứu lấy mái tóc đang rơi vào tình huống nguy hiểm của mình, vuốt lại mái tóc rối nùi.
Rồi lại lắc lắc lon coca trong tay, còn khoảng nửa lon.
Nàng trả nửa lon còn lại cho cô ấy.
Thẩm Khê nóng lòng cướp lại, nói cái gì mà không cho nàng đến gần nữa.
Đền, thuận miệng nói một chút thôi, không thể thành thật được.
Chỉ là, nửa lon còn lại này cũng không thể lại bị chà đạp nữa!
Ngũ Nguyệt nhìn cô ấy nắm chặt lon nước trong tay, ánh mắt nhìn mình vô cùng hung dữ, đầy tính cảnh giác, dáng vẻ như đang che chở cho đứa con của mình thì dở khóc dở cười: "Được rồi, không phải vẫn còn lại nửa lon sao? Tranh thủ uống mau đi."
Thẩm Khê giận đùng đùng, quay lưng lại, ừng ực ừng ực hai ngụm. Chất lỏng chảy vào cổ họng, uống một hơi cạn sạch, còn ợ một cái tương tự.
Ngũ Nguyệt bị một loạt động tác liên tục này của cô ấy chọc cười, nằm dài trên bàn không ngừng cười lớn. Thẩm Khê không có tí sức lực nào mắng nàng, càng không muốn để ý đến nàng, chỉ xem như bản thân không nhìn thấy.
"Cảm giác thế nào?" Cười mệt rồi, Ngũ Nguyệt ổn định lại cảm xúc một chút, hơi ngồi lên, dùng tư thế nằm dài trên bàn học, một tay chống cằm trái, nghiêng người hỏi cô ấy, mỉm cười nghiền ngẫm.
Sợ cô ấy nghe không hiểu, lại lên tiếng nhắc nhở: "Mình nói vụ làm diễn viên ấy."
Thẩm Khê vẫn còn đang tức giận, vốn dĩ không muốn để ý đến nàng, nhưng sau khi nghe xong câu này thì vừa bực mình lại vừa buồn cười, không hề keo kiệt lườm nguýt nàng một cái: "Sao mình biết được chứ? Mình vẫn chưa làm mà!"
"Cũng đúng." Ngũ Nguyệt nhún vai: "Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?"
"Ông đạo diễn kia nói trẻ vị thành niên thì phải có phụ huynh ký tên." Thẩm Khê không suy nghĩ nhiều: "Tối về mình bàn bạc với ba của mình một chút chứ sao."
Ngũ Nguyệt gật đầu. Nhà họ Thẩm chỉ có một đứa con gái. Từ nhỏ, ba Thẩm mẹ Thẩm đã rất nuông chiều nàng, cho nên mới nuôi dưỡng ra tính cách ngây thơ như vậy. Nhưng mà, trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nhưng lại không hề lệch lạc, thực sự rất thần kỳ.
Không có thói hư tật xấu gì lớn, chỉ là quen được cưng chiều một chút.
Cho dù Thẩm Khê làm bất cứ chuyện gì thì trước nay ba mẹ Thẩm đều luôn ủng hộ. Chuyện này hơn phân nửa là thành công rồi.
Thẩm Kê nảy sinh một kế, bắt đầu dụ dỗ người kia: "Nè, cậu có muốn làm diễn viên không?"
Giấc mơ của cô ấy rất đẹp, nghĩ đến chuyện có người bên cạnh cô ấy cùng xông xáo trong giới giải trí, không để cô ấy đơn thương độc mã, lẻ loi một mình, cô đơn trong cái vòng lẩn quẩn này.
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: "Nghĩ cái gì mà nghĩ, nghĩ quá nhiều rồi."
Thẩm Khê vẫn chưa từ bỏ ý định, còn có ý đồ muốn thuyết phục nàng: "Đi với mình đi mà! Chị em chúng ta đồng tâm hiệp lực cắt vàng!"
"Không đi, cút." Sao cái tên ngốc này nghĩ thế nào là muốn làm thế nấy vậy.
Nói hoàn cảnh của gia đình Thẩm Khê dưỡng người thì gia đình của Thẩm Khê cũng tương tự như vậy. Nhưng mà, không phải nuôi dưỡng ra được một đứa ngây thơ, mà là một đứa lười nhát, không màng sự đời, coi trời bằng vung.
Ước mơ ước mơ, suy nghĩ một chút là được rồi, thỉnh thoảng buồn một chút là được rồi, sao có thể ngày nào cũng suy nghĩ, vậy không phải phiền chết rồi sao. Bây giờ mới chỉ vừa bước vào thời kỳ đau khổ của tuổi thanh xuân thôi.
Nàng không ôm chí lớn, chỉ muốn làm một phế vật không làm nên trò trống gì thôi.
Hơn nữa, kẻ ngốc mới đi làm diễn viên.
Thẩm Khê thuyết phục đủ kiểu, thuyết phục không được, liên tục thở dài. Trên con đường sự nghiệp thiếu đi một chiến hữu, vô cùng khiến cho người ta thương tiếc.
Hai người nói xong. Ngũ Nguyệt cảnh cáo Thẩm Khê không nên quấy rầy nàng, rồi lại nằm trên bàn ngủ cả buổi chiều, để lại một mình Thẩm Khê ngồi bên cạnh thỏa sức tưởng tượng về tương lai.
Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi chiều vang lên. Thẩm Khê không kịp chờ đợi chuồn đi, vẫn không quên túm lấy nhỏ bạn đang nửa tỉnh nửa mê nhà mình, vừa mới đến cổng khu nhà, ngay cả chào hỏi cũng không có, lập tức chạy đi mất tiêu rồi.
Ngũ Nguyệt cảm thấy cô ấy có chút hưng phấn quá mức.
Không biết Thẩm Khê bàn bạc với ba Thẩm mẹ Thẩm thế nào, nhưng dường như chuyện này cứ như vậy đã được định đoạt xong.
Sáng hôm sau, Thẩm Khê vẫn như thường ngày, không đến lớp, liên tục hơn một tuần lễ, thỉnh thoảng mới đến lớp học, mỗi khi quay về thì đều bị vây chặt như nêm, trong trong ngoài ngoài mấy lớp.
Chuyện khu Bắc có đoàn làm phim đang quay phim, chuyện trong đoàn làm phim có Thường Yến Thanh đã truyền khắp khu Nam. Cũng chỉ có những lúc như thế này, Ngũ Nguyệt mới nhận ra Thường Yến Thanh hot đến cỡ nào. Mỗi ngày đều có người ồn ào bên tai, giống như toàn thế giới chỉ có một mình nàng không phải là người hâm mộ của Thường Yến Thanh vậy.
Chuyện Thẩm Khê ở trong đoàn làm phim kia cũng đã bị đám người này biết được. Bạn học ngày trước bu lại thổi rắm cầu vồng* xinh xinh đẹp đẹp, không phải hỏi đông hỏi tây thì chính là hỏi chuyện này chuyện kia, vô cùng náo nhiệt.
*khen ngợi, nịnh nọt
Cho nên, mỗi làn Thẩm Khê quay lại đều mang theo một sấp ảnh có chữ ký, đến phòng học phân phát. Sau vài lần bị đại ma đầu biết được, mới ngăn lại được hành vi điên cuồng này.
Nữ ma đầu nói rất hay: "Bây giờ các em đang học lớp mười hai. Quan trọng nhất là thi đại học. Không nên đặt suy nghĩ vào những việc khác. Sau này nếu còn xuất hiện tình huống như thế này nữa thì tịch thu hết."
Một lời nói ra, cảm đám đều sợ chọc giận đại ma đầu, mới tém tém lại một chút. Ngũ Nguyệt mới có lại được sự yên bình.
Những người hâm mộ này quá não tàn rồi.
Thẩm Khê nói với nàng: "Cậu không đi quay phim vời mình thì cũng thôi đi, nhưng dành chút thời gian đến xem mình quay phim chắc là được nhỉ?"
Lúc đó, Ngũ Nguyệt phỉ nhổ nàng: "Cái kỹ năng diễn xuất ngay cả ba mẹ cậu cũng không thèm nhận kia à, muốn làm ô nhiễm mắt của ai vậy?"
Thẩm Khê tức giận, mấy ngày liền không thèm để ý đến nàng, cộng thêm việc hai người ít gặp mặt, lại càng không có cách nào để giao lưu.
Có lẽ là ngày thứ mười, vào giờ tự học buổi tối, Ngũ Nguyệt ngồi trong phòng học, đột nhiên có cảm giác bực bội khó hiểu, có lẽ là chu kỳ đau đớn kia lại đến rồi.
Phòng học rất yên tĩnh. Các bạn học đều đang vùi đầu gian khổ làm bài. Ngòi bút ma sát trên mặt giấy phát ra âm thanh sột soạt. Tay phải của Ngũ Nguyệt đang xoay bút, không nhìn vào được chữ nào.
Cũng chỉ có lúc này, nàng mới có thời gian rảnh để nghĩ đến Thẩm Khê. Dù sao cũng đã ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, tổn thương thì tổn thương nhưng quan tâm vẫn phải có.
Khi người ta nhám chán thì thường sẽ suy nghĩ lung ta lung tung.
Ví dụ như nhắc đến cái tính cách thiếu đầu óc của tên Thẩm Khê kia, có khi nào ở trong đoàn phim sẽ bị người ta bắt nạt không? Có lẽ sẽ không đâu, với cái trình độ chiều chuộng con gái của ba cô ấy, chắc chắn đã đích thân trấn giữ, giải quyết trước một phen rồi.
Với mức độ nổi tiếng của ba Thẩm Khê mà nói, đừng nói là trên dưới cả nước, chỉ cần là người hơi chú ý đến động thái kinh tế một chút thì có lẽ cũng đủ dùng rồi.
Nói không chừng đại tiểu thư người ta đang được ăn sung mặc sướng thì sao, bản thân quan tâm uổng phí một trận.
Sự thật chứng mình đại tiểu thư nhà họ Ngũ không đoán sai. Tối đó, lúc Thẩm Khê quay về đã lập tức "thông báo" với cả nhà việc này, còn lớn tiếng không biết thẹn nói muốn làm một ngôi sao lớn.
Dĩ nhiên ba Thẩm không có ý kiến gì, chỉ cần công chúa nhỏ vui là được rồi. Cho dù là bất cứ yêu cầu gì thì đều cố hết sức đáp ứng, vô cùng ủng hộ.
Chỉ có mẹ Thẩm chê cười cô ấy suy nghĩ quá đơn giản. Ngôi sao không dễ làm như vậy đâu, đừng đợi đến lúc đó bị mắng, quay về khóc nhè.
Không phải chỉ trích, mà là đau lòng. Đứa con gái nuôi nhiều năm như vậy lại muốn một mình ra ngoài xông xáo, còn có thể bị ức hiệp, chịu đựng vô số lời mắng chửi, thân làm cha mẹ có cả mười ngàn nỗi lo.
Họ đã quá rõ về ngành giải trí, ngư long hỗn tạp, không phải nơi tốt lành gì, nhưng không kiềm được lòng yêu thích của con gái, chỉ sợ từ nhỏ cô ấy được bảo bọc quá tốt, không phải trải qua bất cứ khó khăn gì, không chịu nổi hoàn cảnh như vậy.
Nói tới nói lui, hai người vẫn là ủng hộ, buông tay để cho cô ấy bay đi, một đường âm thầm hộ giá, hộ tống cô ấy.
Sáng sớm hôm sau, ba Thẩm đã bỏ lại tất cả công việc khác, tự mình lái xe đưa con gái đến đoàn làm phim, bàn một hợp đồng nho nhỏ.
Cũng là nhắc nhở người ta một câu, đây là con gái của nhà họ Thẩm, không dễ để cho người khác bắt nạt, trước khi làm gì phải biết cân nhắc nặng nhẹ một chút.
Đạo diễn nhìn thấy người đến thì trợn tròn cả mắt. Bản thân chỉ ký với một diễn viên nhỏ thôi mà, sao lại mời được vị Phật lớn này vậy? Phải biết rằng đây chính là nhân vật chỉ có thể xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính thôi.
Ba Thẩm đầy Thẩm Khê ra, kêu cô ấy đi ra chỗ khác chơi, lại kêu những người không có phận sự lui ra, một mình trò chuyện với đạo diễn. Về phần nội dung cuộc trò chuyện là gì thì không được biết.
Tóm lại, lúc trở ra cũng không có gì khác thường.
Tất cả đã chuẩn bị xong. Ba Thẩm chào tạm biệt Thẩm Khê rồi lái xe bỏ đi, để lại một mình cô ấy ở chỗ này hô mưa gọi gió, vô pháp vô thiên.
Thẩm Khê giống như ngựa hoang thoát cương, vô cùng vui vẻ.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim đều vô cùng thân thiện, cũng là do tình cách của cô ấy rất tốt, rất nhanh đã hòa hợp với cả đám người. Từ trên xuống dưới đều rất yêu thích em gái nhỏ giỏi nói ngon nói ngọt này.
Nếu bàn về thu hoạch lớn nhất của Thẩm Khê thì vẫn là được nói chuyện với Thường Yến Thanh, chưa đến mức trở thành bạn bè, nhưng ít nhất cũng có thể nói chuyện vài câu.
Sau khi chào tạm biệt hôm đó, Thường Yến Thanh vốn cho rằng cô ấy chỉ là một người hâm mộ bình thường, sẽ không còn gặp lại nhau nữa, nhưng không ngờ ngày hôm sau đã được đạo diễn giới thiệu làm quen.
Hơn nữa còn là đóng vai "em gái" của mình, sau này sẽ thường xuyên ở lại đoàn phim.
Thường Yến Thanh làm người tương đối cô độc, lạnh nhạt. Người có thể được xưng là bạn bè đã ít lại càng thêm ít, có biết bao nhiều người muốn dựa vào cô, nhưng đều tay trắng trở về.
Tính cách của người bạn nhỏ Thẩm Khê này vô cùng đáng yêu, cũng khá hợp nhãn với cô, mới nói nhiều thêm vài ba câu, nếu đổi lại là người ngoài, chỉ có thể nhận được một cái gật đầu lễ phép thôi.
Bình thường, khi ở đoàn làm phim, chuyện Thường Yến Thanh thường làm nhất chính là xem kịch bản và thất thần.
Giống như ngay giờ phút này, buổi tối mùa hè, cô nằm trên ghế chuyên dụng của mình, giơ tay che mắt, lắng nghe âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng. Gió đêm thổi mát rượi. Chẳng muốn làm gì, có được thời khắc hít thở và thả lỏng hiếm hoi.
"Nữ thần, chị xem em mang đến thứ gì tốt cho chị nè."
Tay của Thường Yến Thanh chậm rãi buông xuống, mở mắt nhìn thấy Thẩm Khê giơ lên một lon coca, nhìn về phía mình mỉm cười ngây ngô.
Cô mở miệng, muốn nói bản thân cô cũng không thích uống thứ nước này, nhưng lại không nỡ khiến cho cô ấy thất vọng, nên vẫn ngồi dậy, giơ tay nhận lấy, để lên mặt bàn.
Thẩm Khê là một tên ngốc, hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ xem như cô không thích uống quá lạnh, muốn để tan bớt một chút rồi uống sau.
Không nghĩ đến hóa ra cô không thích.
Thường Yến Thanh sắp xếp lại đồ đạc, thương lượng với cô ấy: "Sau này có thể đừng gọi tôi là nữ thần nữa được không?"
Thẩm Khê vò đầu: "Hả, chị không thích cách xưng hô như vậy à?"
Thường Yến Thanh gật đầu xác nhận.
"Vậy, em gọi chị là chị nhé, giống như trong phim ấy." Cô ấy ngượng ngùng nở nụ cười: "Em là con một, vẫn luôn muốn có một người chị."
Thường Yến Thanh lại gật đầu một lần nữa. Cô cũng không có anh chị em, có thêm một cô em gái thật ra cũng không tệ.
Ngây thơ, đáng yêu, không lo không nghĩ, có được những phẩm chất tốt đẹp mà cô không có.
Đề nghị được ngầm thừa nhận, Thẩm Khê vui đến phát rồ, đứng đó kêu mấy tiếng. Thường Yến Thanh nhìn dáng vẻ phần khích của cô ấy, cũng bị vui lây, mỉm cười.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Thường Yến Thanh không thể không phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, ngồi lên, tắt màn hình điện thoại của mình, nói với Thẩm Khê: "Tôi đi nhận điện thoại."
Thẩm Khê gật đầu liên tục.
Sự hưng phấn nhất thời vẫn chưa ổn định lại được.
Đợi người đi xa, cô ấy mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngũ Nguyệt, báo cáo tin tức tốt đẹp này, hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện bây giờ đang là giờ tự học buổi tối, người nào đó ở trong phòng học, không nghe máy được.
Cho đến khi bấm nút gọi thì cô mới phát hiện ra, vừa tính cúp mày thì không ngờ điện thoại lại kết nối được.
Người nào đó ở phía đối diện mang theo chất giọng lười nhát lên tiếng: "Alo? Gọi điện thoại cho mình làm gì?"
Thẩm Khê lấy điện thoại xuống, nhìn thoáng qua. Đúng là tám giờ. Sao có thể nhận được điện thoại của mình?
Cô ấy khó hiểu lên tiếng: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Hả?" Ngũ Nguyệt khó hiểu, cái gì mà mình đang làm cái gì? Qua mấy giây mới nhận ra, thầm nghĩ tiêu đời rồi, nhìn thấy điện thoại thì theo bản năng nhấc máy, quên mất đang là giờ tự học.
Nàng ý đồ nói dối cho qua chuyện: "Đang ở trong nhà vệ sinh."
"Được rồi, được rồi." Thẩm Khê tin rồi. Mang theo điện thoại khi đi nhà vệ sinh cũng không có gì không đúng, bình thường cô ấy cũng đem theo.
Lúc này không lo được quá nhiều, cô ấy chỉ muốn đem tin tức "Thường Yến Thanh là chị của mình" thông báo với "quần chúng": "Mình có một tin tốt muốn nói với cậu..."
Cô tường thuật tóm tắt chuyện này.
Ngũ Nguyệt nghe xong, chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu: "Chúc mừng, chúc mừng."
"Cậu cũng quá lạnh lùng rồi," Thẩm Khê lên án. Bản thân cô ấy nói gần nửa ngày, chỉ vì một câu "chúc mừng" bình thản này của cậu sao?
Nhưng mà, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, dù sao cô ấy cũng thông báo rồi, vui vẻ là xong rồi.
Cúp điện thoại, Ngũ Nguyệt thở dài một hơi, may là nàng lanh lẹ, xém chút nữa đã lộ tẩy rồi.
Tự học buổi tối? Tự học buổi tối gì chứ?
Mình muốn đến bắt gian!
.--- .. -. -.-- .- -.
Tranh thủ đăng truyện trước khi bị tác dụng phụ của mũi 3 =)))