Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà

Chương 5: Tắm rửa xong quả thực rất đẹp trai!




Edit: Nananiwe

Lê Thương hơi khựng lại, bình tĩnh đi tới.

Anh đi đến bên bồn tắm, ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt Nghiêm Qua.

Lúc này hai mắt Nghiêm Qua vẫn đang khép chặt, mí mắt hơi rung động giống như ngủ không quá an ổn, nhưng một lát sau đã an tĩnh lại.

Lê Thương chú ý tới khuôn mặt tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, lông mi cong dày, lờ mờ có thể nhìn ra dáng vẻ đẹp trai trong tấm ảnh năm ấy của hắn. Nhưng hiển nhiên là hiện giờ Nghiêm Qua trưởng thành hơn trong ảnh rất nhiều.

Chỉ là đầu tóc hắn bây giờ vừa dài vừa rối, giống như một đám cỏ dại mọc trên đỉnh đầu vậy. Mà hiện tại Nghiêm Qua đang mặc một chiếc áo cộc tay và quần đùi của Hùng Thạch Nghị, quả thực là ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của hắn.

Nếu không nhìn khuôn mặt mà chỉ nhìn tổng thể thì rất dễ hiểu lầm hắn là một gã lang thang.

Lê Thương nhìn Nghiêm Qua an ổn ngủ tiếp, duỗi tay xả nước ấm vào bồn tắm. Trong thời gian chờ nước đầy, anh đi tìm một chiếc kéo cắt đầu tóc rối bù của hắn.

Từng nhúm tóc đen rơi xuống nền gạch trắng sứ.

Lê Thương biết mình cắt tóc không được tốt, thế nên cũng không dám cắt nhiều mà để lại khoảng một ngón tay, sau này dẫn Nghiêm Qua ra tiệm sửa cũng tiện hơn.

Cắt xong tóc thì nước cũng đầy.

Lê Thương đặt kéo sang một bên, lấy sữa tắm và dầu gội bắt đầu tắm giúp lính gác.

Anh chưa từng tắm rửa giúp người khác, thế nên cũng không quá thuần thục, kết quả bất cẩn làm dầu gội dính vào mắt Nghiêm Qua.

Thật ra loại dầu gội anh dùng có dính vào mắt cũng không có cảm giác cay mắt gì, nhưng anh đã xem nhẹ giác quan vốn mẫn cảm hơn người thường rất nhiều của lính gác, cho nên cảm giác đau của bọn họ cũng hoàn toàn không giống với người thường.

Đối với Lê Thương mà nói, dầu gội này dính vào mắt cũng không cảm thấy quá cay mắt, nhưng với Nghiêm Qua thì quả thực tai hại.

Nghiêm Qua bị đau đến mức tỉnh lại. Hắn kêu lên đau đớn, muốn lấy tay dụi hai mắt của mình.

"Không đau không đau, không sao không sao, lập tức hết liền." Lê Thương giữ tay đang muốn dụi mắt của Nghiêm Qua lại, dùng giọng điệu dịu dàng có thể khiến người khác yên tâm để an ủi hắn, sau đó vừa dùng nước rửa sạch mắt cho hắn vừa dùng tinh thần lực làm giảm cảm giác về xúc giác của hắn lại.

Có lẽ do ngửi được mùi hương hơi nhạt quen thuộc nên Nghiêm Qua ôm chặt lấy Lê Thương, phát ra tiếng hừ hừ đầy tủi thân. Trừ lúc ấy ra thì hắn vô cùng yên tĩnh.

Lê Thương nhớ lại trước kia không biết nghe ai nói một câu là, đừng thấy một đám lính gác trông có vẻ to con mà lầm, thực tế bọn họ đều là công chúa hạt đậu yếu đuối muốn chết.

Bởi vì năm giác quan vô cùng mẫn cảm nên bọn họ chỉ có thể ăn thức ăn nhạt nhất, mặc quần áo mềm mại nhất, không thể chịu được chút đau đớn nào, âm thanh hơi to một chút tai bọn họ cũng không chịu nổi.

Nếu không có dẫn đường giúp đỡ, lính gác hoàn toàn không thể sinh tồn được trên thế giới này.

Nhưng trong mắt người bình thường, ngược lại dẫn đường mới là đồ vô dụng phải dựa vào lính gác để sinh tồn, bởi vì lính gác có thể làm được rất nhiều việc, mà dẫn đường lại chỉ có thể chăm sóc giúp đỡ lính gác.

Nói ra cũng thật sự thú vị. Chính bởi vì trong mắt mọi người, dẫn đường vô dụng không làm được chuyện lớn gì nhưng lại có thể thăng chức cùng với lính gác vĩ đại, thế nên mới dẫn tới việc nhiều người bất mãn.

Mọi người chỉ nhìn thấy lính gác và dẫn đường có vị trí cao trong một số bộ phận, nhưng lại xem nhẹ những cống hiến quan trọng của họ.

Theo động tác không an phận của người trong ngực, Lê Thương dần thoát khỏi suy nghĩ miên man.

Anh nhìn con người đang cố gắng dùng răng gặm quần áo ẩm ướt trên người mình mới ý thức được "mất đi thần trí" nghĩa là gì.

Nói là mất đi thần trí, chẳng bằng nói là hắn đã quên mất bản thân mình là con người.

Lúc Lê Thương đang muốn cởi áo giúp Nghiêm Qua thì hắn đã quá khó chịu gầm lên một tiếng, hóa thành dạng thú khiến áo quần trên người rách toang.

Lê Thương trợn mắt nhìn con sói trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn nước bắn tung tóe lên người mình vì màn biến thân vừa rồi của hắn, hơi cảm thấy bất đắc dĩ.

Con sói ngốc này hoàn toàn không ý thức được mình đã làm sai chỗ nào. Đã lâu lắm rồi hắn chưa tắm, hiện giờ phát hiện xung quanh mình toàn là nước nên mới vui sướng quẫy quẫy trong bồn tắm.

Nhìn thấy nước tràn ra nhiều đến mức bên trong bồn tắm chẳng còn lại bao nhiêu, Lê Thương đành phải mở vòi nước một lần nữa.

Cả người anh đã ướt đẫm, mặc rất khó chịu nên mới đứng dậy cởi hết đồ ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Đang định quay về tiếp tục tắm cho Nghiêm Qua thì phát hiện hắn đang nhe răng nanh với mình.

Lê Thương nhìn chiếc áo sơ mi bị mình ném ở bên cạnh, lập tức hiểu ra.

Hóa ra là vì trên người mình không có mùi hương của vị dẫn đường kia nên Nghiêm Qua mới định công kích mình.

Lê Thương đành phải cầm lấy áo sơ mi ướt ở bên cạnh, vừa mặc vào vừa nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ thuần phục anh."

Quả nhiên sau khi mặc áo sơ mi vào, Nghiêm Qua không chút phản kháng mặc anh muốn làm gì thì làm, thậm chí lúc tắm rửa tâm trạng rất tốt, còn nghịch nước hất lên người Lê Thương nữa.

Tắm xong lần một nước đen đúng như dự đoán, lúc đổ nước đi anh còn thấy rất nhiều bùn đất. Nghĩ tới Nghiêm Qua da dày thịt béo, anh bèn đi tìm một cái bàn chải tới chải lông cho hắn.

Bồn nước thứ hai vẫn màu xám chứa đầy bụi bẩn nhưng chải lông đã ra bọt, quả thực là đáng mừng.

Nghiêm Qua không lăn qua lộn lại thì không chịu yên, một lát sau phát hiện lực của bàn chải đang chải lông mình quá thoải mái, vì thế theo bản năng dâng nơi nào đó muốn bị chải nhất lên trước mặt Lê Thương.

Lê Thương thấy con sói này bày ra bộ dáng nằm híp mắt trong bồn tắm chờ mình tới hầu hạ, nhất thời hơi tức giận lại càng chải mạnh hơn. Không ngờ con sói ngốc kia không những không kêu đau mà còn phát ra tiếng hừ hừ đầy hưởng thụ.

Điều này làm Lê Thương nghi ngờ không biết có phải cái bàn chải này không cứng cho lắm hay không, thế là cầm lên chải thử vào lòng bàn tay mình.

"..."

Được rồi, bây giờ anh biết rồi, không phải bàn chải không đủ cứng mà là do sau khi biến thành sói thì da của tên này rất dày.

Tắm tới lần thứ ba rốt cuộc cũng chải ra đầy bọt trắng phau, tắm thêm một nước cuối chắc là sẽ xong.

Tắm tới đây, Lê Thương bỗng nhiên nhớ ra nên đánh răng cho Nghiêm Qua, thế là anh đứng dậy định ra ngoài tìm bàn chải đánh răng.

Ai ngờ vừa đứng dậy, còn chưa kịp đi đã bị Nghiêm Qua dùng móng vuốt ôm lấy ống quần.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy Nghiêm Qua dùng ánh mắt như sắp bị bỏ rơi nhìn mình, cổ họng còn phát ra một tiếng rên rất tủi thân.

Lê Thương nhìn hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn cũng dính lấy vị dẫn đường kia như vậy sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh biết Nghiêm Qua đang bất an, thế là ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm lớn, vươn tay xoa cái đầu xù lông của hắn an ủi: "Không phải là tôi muốn đi, tôi chỉ muốn tìm bàn chải đánh răng cho anh thôi, chưa tới một phút sẽ quay lại, nhé?"

Lúc nói chuyện anh còn dùng một chút tinh thần lực trấn an lính gác.

Não Nghiêm Qua không thể hiểu được một phút là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực của Lê Thương cùng với ngữ khí an ủi của anh, có lẽ là một khoảng thời gian rất ngắn. Thế là Nghiêm Qua thu hồi móng vuốt, chăm chú nhìn theo bóng Lê Thương đi khỏi.

Tới khi bóng Lê Thương biến mất thì hắn dựa cằm lên thành bồn tắm, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh. Hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Lê Thương bước tới một nơi nào đó, nghe thấy tiếng anh mở ngăn tủ ra, nghe thấy tiếng xé giấy soàn soạt, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân trở về.

Theo tiếng bước chân Lê Thương gần dần, bộ dáng vốn hơi ỉu xìu của Nghiêm Qua lập tức phấn chấn hẳn lên. Hắn ngẩng đầu, hai chân trước cũng trông mong đặt lên thành bồn tắm.

Lê Thương vừa bước vào phòng tắm đã thấy bộ dáng cái đuôi lắc lư lay động quậy nước ào ào khiến nước bắn tung tóe của Nghiêm Qua.

Vẫy đuôi như vậy để bày tỏ sự yêu thích sao?

Cách biểu đạt vừa trực tiếp vừa bất ngờ, trông có vẻ rất đáng yêu nữa.

Không biết đợi sau khi khôi phục thần trí bình thường, nhớ tới những ngày này thì anh ta có cảm thấy mất mặt không nhỉ?

Nghĩ tới đây, Lê Thương cười lắc đầu.

Anh cầm bàn chải đi tới, xoa đầu Nghiêm Qua khen ngợi, sau đó ý bảo hắn mở miệng ra: "Tới đây nào, tôi đánh răng cho anh được không? Như vậy thì miệng sẽ không còn mùi kỳ lạ nữa."

Ban đầu thì Nghiêm Qua rất nghe lời há miệng ra, nhưng sau khi nếm được vị kem đánh răng thì lập tức nhổ cả bàn chải đánh răng và kem đánh răng ra một cách kịch liệt, sau đó há to miệng xông thẳng ra khỏi phòng tắm.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng "Ùm" từ hồ nước sau nhà truyền tới.

Lê Thương lo lắng chạy ra cửa sổ phòng tắm nhìn xuống hồ nước bên dưới, phát hiện quả nhiên Nghiêm Qua đã nhảy xuống hồ.

Anh không ngờ Nghiêm Qua lại phản ứng kịch liệt như vậy. Cúi đầu xuống ngửi thử vị kem đánh răng, vẫn còn mùi vị thanh mát mà, sao lại phản ứng mạnh như vậy nhỉ?

Được rồi, có lẽ trước đây anh thật sự chưa hiểu rõ về kem đánh răng mà lính gác sử dụng, hôm khác nhất định phải tìm cơ hội hỏi một chút.

Thấy Nghiêm Qua bơi trong hồ vô cùng vui sướng, lại nhìn quần áo ướt đẫm dính dính trên người mình, Lê Thương quyết định nhân cơ hội này tắm rửa sạch sẽ thay một bộ đồ mới

Lúc chọn quần áo để mặc, Lê Thương hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lấy bộ đồ còn lại được chuẩn bị riêng trong valy ra.

Hiện giờ đang trong giai đoạn trấn an Nghiêm Qua, xem ra không thể rời được bộ đồ này rồi.

Đi tới phòng tắm, Lê Thương mất khoảng mười phút để tắm xong.

Sau đó anh mặc đồ vào, cầm khăn lau tóc đi ra bên ngoài.

Nghiêm Qua bơi trong hồ một lúc lâu, thấy Lê Thương đi tới vô cùng vui vẻ bơi đến bên bờ.

Nhìn thấy Nghiêm Qua cả người toàn là nước muốn trèo lên bờ, còn hưng phấn chạy tới chỗ mình, Lê Thương lập tức cảnh giác lùi về phía sau mấy bước. Anh vừa mới tắm sạch sẽ xong, nếu lại bị ướt nữa thì chắc chắn phí công vừa rồi tắm.

Sau khi lên bờ, Nghiêm Qua rũ sạch nước trên người, lúc đang chạy về phía Lê Thương thì bỗng nhiên hóa thành hình người.

Lê Thương bị ép nhìn vào nơi nào đó, trên mặt lập tức mất tự nhiên dời mắt đi.

Còn con sói ngốc nọ thì nhào lên ôm lấy anh.

Lê Thương cảm giác thân thể đang dán lên người mình vô cùng nóng bỏng.

Ục ục...

Tiếng bụng kêu rất rõ ràng.

Lúc này Lê Thương mới chợt nhớ ra, từ lúc anh mang Nghiêm Qua lên xe thì hắn đã ngủ cả ngày, cả ngày không ăn gì thảo nào bây giờ bụng kêu.

"Được rồi." Lê Thương nhẹ nhàng vỗ lưng Nghiêm Qua, sau khi hắn rời khỏi ngực anh mới nở một nụ cười ôn hòa: "Tôi làm gì đó cho anh ăn, trở về cùng tôi nhé?"

Nghiêm Qua lập tức nở một nụ cười xán lạn với anh.

Nhìn thấy nụ cười này, Lê Thương cảm thấy, bộ dáng tên này sau khi tắm rửa sạch sẽ xong đứng dưới ánh mặt trời... quả thực là quá đẹp trai!

Tác giả có lời muốn nói:

Đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc lại là đồ ngốc hhhhh