Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà

Chương 4: Mang về nhà




Edit: Nananiwe

Đối với Nghiêm Qua mà nói, ngoài mùi hương quen thuộc khiến hắn cảm thấy an toàn thì không ngửi thấy mùi nào khó chịu cả; bên tai ngoài tiếng vuốt lông vỗ về mình thì không nghe thấy bất kỳ tạp âm ồn ào nào khiến mình đau đầu cả.

Lúc này sói ta đã hoàn toàn thả lỏng mà gác cằm lên đùi Lê Thương, bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ lực đạo vuốt lông thoải mái của đối phương.

Đã rất lâu rồi hắn chưa được ngủ một giấc sảng khoái như vậy.

Lê Thương vô cùng cẩn thận bước vào thế giới tinh thần của Nghiêm Qua. Bên trong là biển cả đang dậy sóng mãnh liệt, sóng biển dữ dội ập tới suýt chút nữa cuốn anh vào.

Giây phút nhìn rõ ràng tình cảnh bên trong, Lê Thương ngây ra một lát bởi vì không biết đâu là trên đâu là dưới.

Nhìn kỹ một lát anh mới phát hiện, không phải trong này không có trên có dưới, mà là màu mây trên trời và màu biển cả gần như đều xám xịt như nhau.

Bầu trời tích tụ tầng tầng mây đen, bên trong có lúc còn hiện lên tia sét giống như đang nổi lên một trận bão lốc kinh thiên động địa. Sóng biển đợt sau cao hơn đợt trước.

Bởi vì năm giác quan của lính gác vô cùng mạnh nên có những lúc dù không muốn thì vẫn sẽ bị động tiếp nhận đủ loại thông tin từ thế giới bên ngoài. Mà sau khi những tin tức này quá tải tới một mức độ nhất định thì sẽ tạo thành trở ngại cho thế giới tinh thần của lính gác, lúc này dẫn đường mới phát huy tác dụng của mình.

Những cảm nhận của lính gác sẽ được cụ thể hóa ở thế giới tinh thần. Thế giới tinh thần khỏe mạnh thì trong đó sẽ hiện ra cảnh tượng tuyệt đẹp. Nếu cảnh vật bên trong thế giới tinh thần của lính gác tồi tệ, vậy việc dẫn đường có thể làm chính là tiến vào thế giới tinh thần ấy để giải quyết những vấn đề mà nó gặp phải.

Bão táp, sóng biển, sấm sét,... Một loạt hiện tượng đồng thời xuất hiện cùng lúc đủ để chứng tỏ tình trạng hiện tại của lính gác xấu đến mức nào. Nhưng vấn đề tồi tệ nhất hiện tại chính là đứng trước cảnh tượng ấy, Lê Thương lại không tìm được nơi để bắt đầu sửa chữa.

Lê Thương nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy sốt ruột. Nhưng anh cũng biết mình không có thời gian để sốt ruột, lúc này cần phải buộc bản thân trấn tĩnh lại.

Cho dù thế giới tinh thần có như thế nào thì đều có thể khai thông, vấn đề chủ yếu hiện giờ chính là tìm nơi bị tổn hại nghiêm trọng nhất ở đây. Đây là mất bò mới lo làm chuồng, cho nên cần phải mau chóng bổ sung thêm "chuồng" mới là việc cần thiết nhất.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng thì anh bắt đầu tập trung tinh thần lực "nhìn" một lượt khắp thế giới tinh thần của Nghiêm Qua. Nơi nghiêm trọng nhất chắc chắn là nơi nguy hiểm nhất.

Nước biển... sóng rất to, nhưng hình như không có gì bất thường.

Bầu trời... mây rất dày, nhưng dường như không có gì đặc biệt.

Sét... quá sáng, không ổn!

Lê Thương mau chóng tìm chỗ để trốn, quả đúng như dự đoán, mấy giây sau lập tức có một tiếng sét xé trời, vang đến mức làm hai tai anh ù ù.

Ngay sau đó, trong thế giới tinh thần của Nghiêm Qua nổi lên sấm chớp mưa rền gió dữ, sóng biển mãnh liệt ập tới hết đợt này tới đợt khác.

Lê Thương chỉ có thể tìm kiếm nơi bị tổn thương nghiêm trọng nhất, cũng là nơi chí mạng nhất trong thế giới tinh thần của hắn.

May là không phụ công sức của anh, tìm một lát bỗng nhiên chú ý tới một nơi rất kỳ lạ.

Cách đó không xa có một lốc xoáy rất lớn ở giữa biển.

Anh nhìn một lát, khung cảnh trước mặt rất quỷ dị không biết nên hình dung như thế nào, quả thực là... giống như trong lòng biển bị đục một cái lỗ, vì thế nước biển cuồn cuộn không ngừng chảy vào cái lỗ này.

Còn về phần chảy đi đâu...

Chảy ra ngoài thế giới thực?

Lê Thương lập tức trợn tròn mắt, anh đột nhiên hiểu ra tại sao gió lốc bên trong thế giới tinh thần của Nghiêm Qua lại ảnh hưởng tới bên ngoài. Từng bông hoa từng ngọn cỏ trong thế giới tinh thần của lính gác đều là năng lực trời sinh của bọn họ, nếu những thứ này bị cuốn trôi ra bên ngoài thì sẽ không thể nào tìm về lại được.

Mọi thứ trong thế giới tinh thần bị mất càng nhiều thì khả năng lính gác bị rối loạn năng lực càng lớn.

Lê Thương đoán hình như không phải do dẫn đường của Nghiêm Qua mất đi khiến thế giới tinh thần của hắn xuất hiện một cái lỗ.

Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ chính là tu bổ lại vị trí trống rỗng đó.

Lê Thương dùng tinh thần lực đi tới bên ngoài cái lỗ, trực tiếp phân một phần tinh thần lực của mình tạm thời vá lại cái lỗ đang không ngừng có nước chảy ra bên ngoài ấy lại.

Sau khi phân một phần tinh thần lực ra thì Lê Thương cảm thấy hơi khó chịu. Anh ngẩng đầu lên phát hiện sóng biển cuồn cuộn đã bình ổn lại, nhưng mây trên bầu trời vẫn xám xịt như trước.

Nhưng mà cách đó không xa thi thoảng vẫn nghe được tiếng sét đánh vang tận mây xanh.

Nghĩ tới khối lượng công trình khổng lồ ở nơi này, Lê Thương yên lặng một lát, cuối cùng chỉ có thể lực bất tòng tâm rời khỏi. Những cái khác sau này dần dần nghĩ cách. Đọc‎ 𝐭𝘳u𝐲ện‎ ha𝐲‎ 𝐭ại‎ ||‎ Т𝘳ùmТ𝘳u𝐲ện.Vn‎ ‎ ||

Ngoài thế giới thực.

Lê Thương mở mắt ra thu hồi tinh thần lực lại, ngoài ý muốn nhìn thấy con sói bự ban nãy mình đang vuốt v e biến thành một thanh niên cao lớn nhưng không mặc đồ.

Anh liếc đối phương một cái, sau đó yên lặng dời tầm mắt, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người hắn, đợi đến thời gian ước định một giờ.

Chẳng mấy chốc đã có người đến.

Người đàn ông dẫn đầu chính là người ban nãy thẩm tra Lê Thương, nhìn thấy Lê Thương ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên một hồi lâu: "Không ngờ cậu thật sự làm được."

"Vậy tôi có thể mang anh ta đi chưa?"

Có người giải quyết rắc rối giúp mình, đương nhiên là người của quân đội cầu còn không được.

Tiếp theo là làm thủ tục xuất ngũ cho Nghiêm Qua.

Quân đội yêu cầu Lê Thương buộc phải trở thành người giám hộ cho Nghiêm Qua, sau khi rời khỏi đây sẽ có người theo dõi bọn họ trong vòng một tháng. Trong một tháng này, nếu Nghiêm Qua có bất cứ dấu hiệu nổi điên mất khống chế nào thì những người theo dõi này sẽ bắn chết hắn ngay tại chỗ.

Ngoài ra, sau khi Nghiêm Qua rời khỏi đây, cho dù xảy ra chuyện gì thì Lê Thương cũng cần chịu trách nhiệm, vì chính anh muốn dẫn Nghiêm Qua đi.

Lê Thương chỉ có thể ký hết những văn kiện ấy.

Hùng Thạch Nghị mang theo Nghiêm Qua đang ngủ say đợi Lê Thương ở ngoài. Sau khi biết Lê Thương bị buộc đồng ý nhiều điều khoản như vậy, hắn vô cùng áy náy nói: "Ngài yên tâm, tôi sẽ chi trả tất cả chi phí và chịu toàn bộ trách nhiệm."

Lê Thương gật đầu.

Sau khi lên xe, Hùng Thạch Nghị ngồi vào ghế lái, Lê Thương trông chừng Nghiêm Qua ở ghế sau.

Nói là trông chừng nhưng thật ra cũng đơn giản, đó là anh tạo lớp chắn tinh thần cho Nghiêm Qua cấp độ cao nhất, có thể hạ thấp độ mẫn cảm của hắn đối với tin tức từ thế giới bên ngoài, như vậy năm giác quan của hắn sẽ không bị ép tiếp nhận những thông tin không cần thiết nữa.

Sau khi xử lý đơn giản như vậy thì Nghiêm Qua cũng yên ổn ngủ cả đường.

Bọn họ mất một ngày để đi hết khoảng cách nửa tinh cầu A Lạc, cuối cùng cũng về đến trấn Cam Tuyền – nơi ở của Lê Thương.

Tinh cầu A Lạc là một hành tinh tương đối lạc hậu trong vũ trụ, cũng vì vậy mà việc quản lý lính gác và dẫn đường ở nơi đây mới không quá nghiêm ngặt, đây là một trong những lý do năm ấy Lê Thương lựa chọn cư trú ở hành tinh này.

Lê Thương sống trong một rừng cây ở vùng ngoại ô của trấn Cam Tuyền, cách đó khoảng một cây số mới có vài hộ gia đình sinh sống.

Hùng Thạch Nghị lái xe qua con đường gồ ghề, hướng về phía nhà của Lê Thương.

Lúc ban đầu thì trong lòng còn nghĩ, nơi này quả thực phù hợp để một dẫn đường thích sự yên tĩnh sinh sống. Nhưng dẫn đường bình thường vốn yếu đuối, Lê Thương ở đó một mình sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?

Đến khi hắn bỗng nhiên cảm nhận được tinh thần lực của lính gác tuần tra xung quanh mới chợt bừng tỉnh.

Lê Thương ở bên cạnh cũng giải thích: "Bọn họ đều là hàng xóm của tôi."

Hùng Thạch Nghị rất ngạc nhiên: "Ở đây có nhiều lính gác lắm sao?"

Lê Thương gật đầu: "Cũng không tính là ít, A Lạc không quản lý khống chế lính gác quá nghiêm ngặt, thế nên mới tụ tập ở đây một ít."

Trong lòng Hùng Thạch Nghị chấn động: "Vậy... vậy tôi có thể ở gần đây không ngài Lê Thương? Ý của tôi là... nếu như vậy thì tôi có thể ở gần chăm sóc Nghiêm Qua trước khi ngài chữa khỏi cho cậu ấy."

"Chỉ cần tuân thủ được quy tắc của nơi này thfì tùy anh."

"Được!"

Bọn họ nhanh chóng về đến trước nhà của Lê Thương.

Đây là một tòa nhà gỗ đẹp đẽ có hai tầng, phía trước phòng còn có một hồ nước sâu, hồ nước phản chiếu hình ảnh hoa cỏ muôn màu muôn vẻ tuyệt đẹp.

Hùng Thạch Nghị vừa thấy đã yêu thích nơi này.

Sau khi xe dừng lại, Lê Thương và Hùng Thạch Nghị cùng hợp sức đỡ Nghiêm Qua vào phòng tắm, đặt người vào trong bồn tắm lớn.

Hùng Thạch Nghị có chút thấp thỏm đứng bên ngoài bồn tắm: "Ngài... ngài thật sự quyết định để cậu ấy ở đây sao? Sẽ không có bất tiện gì với ngài chứ?"

Lê Thương không thích khách sáo, thuộc kiểu người một khi đã làm việc gì thì tuyệt đối sẽ không hối hận. Anh quay đầu lại nói: "Chỉ cần anh còn muốn anh ấy khỏe lại thì chẳng phải đây là biện pháp tốt nhất hiện tại sao? Tình hình hiện giờ của Nghiêm Qua rất phức tạp, dự kiến thời gian chữa trị có thể lên tới hai năm."

"Thật sự không biết làm thế nào để báo đáp ngài..." Tâm tình Hùng Thạch Nghị rất phức tạp.

Lê Thương cười nói: "Nếu thật sự muốn báo đáp thì giới thiệu cho tôi thêm vài vị khách là được."

"Đương nhiên rồi! Chỉ cần ngài không chê phiền thì tôi sẽ không để ngài uổng phí tiền chăm sóc cậu ấy, tôi sẽ trả toàn bộ chi phí, chút nữa tôi sẽ đi kiếm việc làm luôn. Đợi sau này cậu ấy khỏe lại thì tôi sẽ đón cậu ấy về chỗ tôi để chăm sóc, chỉ thi thoảng tới tìm ngài khai thông tinh thần cho cậu ấy là được."

"Ừm."

Nhưng có một chuyện cả hai đều hiểu nhưng không nói thẳng ra: Có khả năng Nghiêm Qua mãi mãi không hồi phục lại được.

Nhưng xem bộ dáng này của Hùng Thạch Nghị, hiển nhiên là đã chuẩn bị tốt để chăm sóc Nghiêm Qua cả đời rồi.

Lê Thương rất bội phục người như vậy, cũng bằng lòng giúp đỡ một tay.

Sau khi nói xong, Hùng Thạch Nghị đưa cho Lê Thương hai chiếc vòng tay.

"Cái này được chế tạo đặc biệt, bên trong được thiết lập hệ thống định vị và điện cao áp, nếu Nghiêm Qua chạy mất thì có thể dùng nó để xác định vị trí của cậu ấy, vào thời khắc mấu chốt còn có thể phòng ngừa cậu ấy làm ngài bị thương."

Lê Thương nhận lấy rồi đeo ngay vào tay Nghiêm Qua, bản thân cũng đeo vào, đồng thời hỏi Hùng Thạch Nghị về cách sử dụng.

Hùng Thạch Nghị cảm thấy Lê Thương làm việc quả thực là gọn gàng nhanh chóng, không dông dài chút nào, lập tức hỏi xem có việc gì cần hắn giúp không, ví dụ như tắm rửa giúp Nghiêm Qua.

Lê Thương lắc đầu: "Chữa trị tốt nhất là nên bồi dưỡng nhiều tình cảm với nhau, được anh ấy tin tưởng thì khai thông tinh thần mới dễ dàng hơn, thế nên anh về trước đi, vẫn nên để tôi tắm giúp anh ấy thì hơn. Yên tâm đi, khai thông tinh thần là chuyên ngành của tôi. Ngoài ra, nếu thật sự cần giúp thì gần đây cũng có những lính gác khác."

Lúc này Hùng Thạch Nghị mới yên tâm rời đi.

Sau khi tiễn Hùng Thạch Nghị đi, Lê Thương quay trở lại phòng tắm.

Nghiêm Qua đang nằm trong phòng tắm dường như có dấu hiệu tỉnh lại.