Ánh nắng xuyên qua khe hở trên tấm rèm màu vàng sậm, Lâm Tri Dịch nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được trong tay mình có thứ gì đó đang động đậy, đầu óc trì độn loading, mơ màng siết chặt vòng tay, lại ôm lấy cục nhỏ nhỏ mềm mềm.
Cậu sợ đến mức lập tức mở mắt ra, sau đó đối diện với ánh mắt tò mò của Quyển Quyển.
Tóc Quyển Quyển xoăn rối bù trên đầu, thằng bé đang mặc bộ quần áo mùa thu trẻ em có in hình vịt con, nằm trong vòng tay của Lâm Tri Dịch, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt. Nhìn thấy Lâm Tri Dịch tỉnh dậy, cậu bé cảm thấy có chút chột dạ mà cúi đầu, cố gắng bò ra khỏi vòng tay của Lâm Tri Dịch.
Nhưng nơi vòng tay của Lâm Tri Dịch là nơi ấm áp dễ chịu nhất, chăn bông dưới gối của bé đã sớm mất đi nhiệt độ. Vừa bò về chỗ cũ, đôi chân nhỏ bé của bé đã co rúm lại vì lạnh.
Lâm Tri Dịch lại ôm bé vào lòng.
Má Quyển Quyển chạm vào cổ Lâm Tri Dịch, bé lại ngửi thấy mùi thơm thơm.
“Chào buổi sáng, Quyển Quyển.” Lâm Tri Dịch nói.
Quyển Quyển không dám nói tiếng nào, Lâm Tri Dịch xoa xoa mái tóc xoăn của thằng bé, dùng đầu ngón tay chải qua mái tóc mềm mại của đứa nhỏ kia. Khi Lâm Tri Dịch rút tay lại, Quyển Quyển ngẩng đầu lên, chạm vào tóc Lâm Tri Dịch, ngượng ngùng nói: “Chú cũng là Quyển Quyển.” (Quyển: xoăn)
Lâm Tri Dịch mỉm cười, “Đúng vậy, chú cũng giống như Quyển Quyển.”
Nhìn thấy Lâm Tri Dịch cười, lại ngửi thấy mùi hương từ cơ thể Lâm Tri Dịch, Quyển Quyển ban đầu cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng ngay sau đó bé lại cảm thấy buồn, bé con cẩn thận vươn tay ra vòng qua cổ Lâm Tri Dịch, sau đó ôm lấy cậu như một chú Koala.
Thân thể Lâm Tri Dịch cứng đờ, phải một lúc lâu mới khôi phục lại được, cậu kéo chăn qua, ôm đứa bé đột nhiên buồn bã vào lòng, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Trước khi ý thức của cậu trở nên hỗn loạn, cậu nghĩ đến, trước đó cậu rất ghét trẻ con.
Nhưng Quyển Quyển quá ngoan.
Chu Hoài Sinh vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trên giường, chiếu lên trên hai người một lớn một nhỏ, cằm của Lâm Tri Dịch áp vào trán của Quyển Quyển, hai người dán chặt vào nhau.
Giá như thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này thì thật tốt.
Chu Hoài Sinh im lặng nhìn hồi lâu mới nhớ ra việc dùng điện thoại di động chụp ảnh, nhưng điện thoại di động lại để trên bàn ăn, lúc cầm điện thoại đi vào phòng ngủ thì Lâm Tri Dịch đã tỉnh, một tay dụi mắt, một tay mò mẫn xung quanh tìm điện thoại.
Chu Hoài Sinh nhắc nhở: “Ở trên đầu giường.”
Đột nhiên nghe được giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Lâm Tri Dịch lập tức tỉnh lại, ánh mắt đề phòng, nhìn thấy đó là Chu Hoài Sinh, cậu mới dần dần thả lỏng, buồn ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“7:40”
“Anh không đi làm à?”
Chu Hoài Sinh do dự muốn nói, nhưng Lâm Tri Dịch lại liếc nhìn anh, nói: “Anh đã muộn rồi à? Anh có bị trừ tiền không? Trừ bao nhiêu, tôi sẽ bù cho anh.”
“Tôi không có ý đó.”
“Không sao đâu, cảm ơn anh vì tối qua đã cho tôi ở lại.”
Quyển Quyển không chịu thức dậy, khi nghe thấy có tiếng nói chuyện, thằng bé liền úp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch không hề cảm thấy kỳ quái hay khó chịu chút nào mà chỉ mừng vì mình đang mặc một chiếc áo sơ mi cotton, sẽ không gây ra bệnh hen suyễn cho Quyển Quyển.
Chu Hoài Sinh đi tới, muốn ôm Quyển Quyển ra khỏi vòng tay Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch nhanh chóng bảo vệ bé, gằn giọng nói: “Thằng bé còn bé như vậy, sao anh không để cho bé ngủ thêm?”
Chu Hoài Sinh bất đắc dĩ nói: “Thằng bé bình thường mỗi ngày đều thức dậy lúc bảy giờ, đã quen rồi.”
“Con nít thì làm sao quen với giờ đó được? Để thằng bé thêm chút nữa đi.” Lâm Tri Dịch đẩy tay Chu Hoài Sinh ra, quay người nhẹ nhàng vỗ lưng Quyển Quyển.
Trong lúc nhất thời, Chu Hoài Sinh đã nghĩ, tựa như hai năm chưa từng trôi qua, Lâm Tri Dịch vẫn là nhóc ngốc quên mất thân phận của mình, chỉ đuổi theo sau anh gọi “A Hoài”, họ không vì những chuyện ngoài ý muốn mà rời khỏi nhau. Lâm Tri Dịch mang thai đến tháng thứ mười thuận lợi, sinh ra một em bé khỏe mạnh, anh thì chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày làm bữa sáng, trước khi đi làm sẽ ngắm nhìn hai cục cưng của mình...
Nhưng anh biết rằng tất cả những điều này chỉ là giấc mơ của anh.
Lâm Tri Dịch sẽ sớm rời đi, và khoảng cách giữa họ cũng rõ ràng như tập đoàn Đỉnh Thắng nổi tiếng và tòa nhà cũ đổ nát này.
Anh cần phải tỉnh dậy.
Điều quan trọng nhất là Quyển Quyển không thể ỷ lại vào pheromone của Lâm Tri Dịch.
Chu Hoài Sinh thoát ra khỏi sự ấm áp khiến anh luôn nhung nhớ, anh thu hồi nụ cười trên mặt, có chút nghiêm túc nói: “Cậu Lâm, nếu hôm nay cậu để Quyên Quyên tiếp tục ngủ, ngày mai thằng bé vẫn phải theo tôi đi giao đồ ăn trong gió lạnh, không phải sao?”
Động tác của Lâm Tri Dịch dừng lại, bầu không khí trở nên giằng co, Quyển Quyển cảm thấy mùi hương của Lâm Tri Dịch trở nên rất nồng, giống như đang tức giận, ngẩng đầu lên liền thấy cha mình đang đứng ở bên giường, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Bé lập tức ngồi dậy, bò đến góc giường, lấy quần áo của mình trở lại chăn, trải chiếc áo ấm cotton lên chăn, vừa định chui vào thì Chu Hoài Sinh đã đưa tay lật chiếc áo lại cho thằng bé.
“Cha dặn nhiều lần rồi, mặt có bé gấu phải đặt ở dưới.”
Giọng của Chu Hoài Sinh không gay gắt, nhưng Quyển Quyển vẫn rất sợ hãi, đáng thương nhìn Chu Hoài Sinh một cái, sau đó tiếp tục mặc quần áo vào.
Thằng bé có thể tự mình mặc áo ấm, nhưng lại không biết mặc quần, Chu Hoài Sinh bế thằng bé đến bên giường, giúp bé mặc vào.
Quyển Quyển không ồn ào không quậy quọ, Chu Hoài Sinh bảo bé nâng chân thì bé nâng chân, nhìn an tĩnh quá mức.
Lâm Tri Dịch nhịn không được nói: “Sao anh hung dữ vậy? Thằng bé hiểu chuyện hơn phần lớn những đứa trẻ khác rồi.”
“Nhưng thằng bé lại không thể tự chăm sóc bản thân mình như hầu hết những đứa trẻ khác.”
Lâm Tri Dịch thấy mệt, có phần không phục, vừa xuống giường thì thầm: “Bản thân có năng lực hơn thì cần gì phải làm khổ con mình như vậy.”
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hoài Sinh, nhưng cậu có thể cảm nhận được động tác cứng đờ rõ ràng của người bên cạnh, cậu cắn phần thịt trong môi dưới, quay mặt lại nói: “Xin lỗi, tôi nói nặng lời, anh đừng quá để ý.”
“Không sao đâu.” Chu Hoài Sinh trả lời cậu, sau đó đi vào phòng tắm vệ sinh rửa mặt cho Quyển Quyển.
Lâm Tri Dịch mượn phòng tắm của Chu Hoài Sinh, đơn giản súc miệng rửa mặt rồi đi ra ngoài, Chu Hoài Sinh hấp một ngăn bánh bao, nấu cháo. Lâm Tri Dịch đứng ở bên cạnh bàn, mắt cá chân đã đỡ hơn nhiều, đã có thể đi lại bình thường, cậu lấy chiếc áo khoác được móc sau cửa mặc vào.
“Cậu không ăn sáng à?” Chu Hoài Sinh hỏi cậu.
Quyển Quyển ngồi vào bàn, nhìn cậu.
“Không ăn.” Lâm Tri Dịch tránh đi ánh nhìn của Quyển Quyển, hỏi Chu Hoài Sinh: “Mấy giờ anh phải ra ngoài?”
“Khoảng tám giờ rưỡi.”
Lâm Tri Dịch nhìn điện thoại, để lại một câu “Vậy đợi tôi.” rồi đẩy cửa đi.
Quyển Quyển còn không kịp gọi một tiếng chú.
Chu Hoài Sinh nhìn cánh cửa đóng lại, vứt bỏ mọi mọi ý nghĩ tham lam trong lòng, bẻ bánh bao làm đôi, bỏ vào chiếc bát trống trước mặt Quyển Quyển.
Quyển Quyển nhìn Lâm Tri Dịch lại rời đi lần nữa.
Hai mươi phút sau, đúng một phút trước 8 giờ 30, Lâm Tri Dịch khập khiễng đi tới gõ cửa, Chu Hoài Sinh nhìn thấy chân cậu, cau mày: “Cậu...”
Lâm Tri Dịch nhét đồ vào tay Chu Hoài Sinh, sau đó vẫy tay với Quyển Quyển, “Quyển Quyển, chú đi nhé.”
Quyển Quyển lại sắp khóc, vội vàng trượt xuống khỏi ghế, chân còn chưa kịp đi dép lê đã vội chạy đến chỗ Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch ngồi xổm xuống ôm lấy bé.
“Chú ơi, chú còn đến gặp con chứ?” Quyển Quyển vòng tay qua cổ Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch vừa định nói thì Chu Hoài Sinh đã cắt ngang: “Chú bận công việc lắm, Quyển Quyển không được như vậy.”
Lâm Tri Dịch trừng mắt nhìn Chu Hoài Sinh, sau đó quay đầu cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyển Quyển: “Đương nhiên chú sẽ tới gặp con rồi.”
Lúc này Quyển Quyển mới cảm thấy vui vẻ.
Khi Lâm Tri Dịch đi xuống lầu, Chu Hoài Sinh muốn giúp cậu, nhưng Lâm Tri Dịch từ chối, anh muốn trả lại chiếc túi trong tay nhưng Lâm Tri Dịch trực tiếp đẩy anh vào nhà, thuận tiện đóng cửa lại.
Chu Hoài Sinh bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu nhìn túi xách trong tay.
Một chiếc túi mua sắm lớn của siêu thị, một món đồ chơi xe lửa nhỏ ở trên, một hộp các khối xếp gỗ ở giữa và ba chiếc cốc hoạt hình ở dưới, lần lượt là gấu, mèo và cừu.
Dưới chiếc cốc là hai nghìn tiền mặt và một tờ giấy do Lâm Tri Dịch để lại.
Trên giấy viết: Cho Quyển Quyển, không phải cho anh.
Ký tên Lâm Tri Dịch.
Chu Hoài Sinh chạm vào ba chữ kia, trong lòng cười khổ: Giá như khi tôi nhặt được em, em nói với tôi em là Lâm Tri Dịch thì tốt rồi, tôi đã có thể sớm đưa em về nhà, không cần phải trải qua những chuyện khúc chiết, chúng ta yêu nhau mà không thể rời xa rồi mới bị gia đình em phát hiện, có lẽ bây giờ chúng ta đã không xem nhau như những người xa lạ.
Quyển Quyển ôm chiếc cốc gấu, hỏi Chu Hoài Sinh: “Cha, khi nào chú mới đến thăm Quyển Quyển nữa?”
Chu Hoài Sinh không muốn làm tổn thương con nhỏ, chỉ cười xoa đầu thằng bé, nói: “Cha cũng không biết.”