Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 22: Toàn bộ vũ trụ không có ai tốt hơn A Hoài!




Qua năm, Chu Hoài Sinh mang theo Lâm Tri Dịch rời khỏi thôn Nhạn Mông, Lâm Tri Dịch còn lưu luyến không rời hơn cả Chu Hoài Sinh, thậm chí còn chạy tới vẫy tay với Tiểu Toàn.

Nhưng Tiểu Toàn lại đang rất buồn, cũng không để ý đến cậu, lau nước mắt, hỏi Chu Hoài Sinh: “Khi nào anh mới trở về?”

“Giúp cậu ấy tìm được người nhà thì anh sẽ về.”

Tiểu Toàn càng buồn hơn, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tri Dịch ở bên ngoài, “Chắc chắn sẽ rất lâu, anh nhớ phải bảo trọng.”

“Được rồi,“ Chu Hoài Sinh đặt dưa muối và đậu khô anh làm lên bàn ăn của Tiểu Toàn, an ủi: “Tiểu Toàn không khóc, em cũng phải chăm sóc mẹ ở nhà thật tốt.”

Lâm Tri Dịch sợ chó, chỉ có thể đứng ngoài sân, nhìn chằm chằm con chó vàng đang nhàn nhã nằm phơi nắng trong nhà, Chu Hoài Sinh bước ra, đưa tay về phía cậu, Lâm Tri Dịch lập tức túm lấy anh kéo ra khỏi sân, nhẹ hỏi: “A Hoài, chúng ta đi đâu?”

“Đến nhà ga.”

“Đi xe lửa!” Lâm Tri Dịch hưng phấn nói.

Chu Hoài Sinh sửa lại cho cậu: “Là xe buýt, trước hết chúng ta sẽ Thanh Giang. Thanh Giang là thành phố lớn gần Nham Đài nhất, dân số đông, có lẽ cậu là người ở đó.”

Không biết Lâm Tri Dịch có hiểu hay không, chỉ kéo tay Chu Hoài Sinh bước đi, đá sỏi trên mặt đất xuống sông: “Xe buýt, tui thích.”

Ngoài miệng thì nói thích, nhưng vừa lên xe buýt cậu liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, ôm cánh tay Chu Hoài Sinh, tựa đầu vào vai Chu Hoài Sinh, nói chuyện được một lúc thì ngủ mất. Những chiếc xe buýt đi lại giữa thành thị và nông thôn đều màu xám, rèm cửa dính đầy vết dầu, Chu Hoài Sinh cẩn thận kéo rèm để tránh chạm vào áo khoác của Lâm Tri Dịch.

Anh yêu cầu Lâm Tri Dịch mặc chiếc áo khoác màu cà phê đó, cố gắng sử dụng bộ quần áo quen thuộc để gợi lại ký ức của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, mái tóc xoăn thu hút, làn da trắng trẻo, tương phản rõ rệt với những người xung quanh, ai cũng có thể nhận ra, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy Lâm Tri Dịch xuất thân từ một gia đình giàu có.

Cậu ấy nên nhanh chóng lấy lại ký ức, Chu Hoài Sinh nghĩ.

Lâm Tri Dịch nên trở về môi trường sống của mình, giao lưu với bạn bè cùng trình độ, làm những việc cậu nên làm, chứ không phải ở lại trong một ngôi làng nhỏ trên núi ngày ngày nói linh tinh, chơi trò đóng vai gia đình, giống một đứa nhỏ chỉ mới bảy, tám tuổi

Lâm Tri Dịch cử động, ôm chặt lấy cánh tay Chu Hoài Sinh, đổi tư thế thoải mái hơn. Truyện Dị Giới

Đến bến xe miền bắc của Thanh Giang, Chu Hoài Sinh đi thẳng đến đồn cảnh sát trong khu vực, cảnh sát yêu cầu anh cung cấp manh mối về danh tính, Chu Hoài Sinh không cung cấp được manh mối gì, Lâm Tri Dịch ở bên cạnh tranh cãi nói mình tên là “Cố Tri Dịch.” Chu Hoài Sinh hết cách, khó xử nói với cảnh sát khu vực: “Vậy thì cái tên này, mong anh tra xét qua.”

“Không có, trong hệ thống không có cái tên này.” Cảnh sát lắc đầu.

Cảnh sát cũng giúp sàng lọc hơn 80 cái tên có cách phát âm giống nhau nhưng độ tuổi, giới tính lại không khớp: “Thông tin quá mơ hồ, khả năng sai sót cao, không thể tra ra được. “

Không tìm được gì, Chu Hoài Sinh kéo Lâm Tri Dịch ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Tri Dịch đứng trên bậc thềm không chịu rời đi, đôi mắt đỏ hoe nói: “A Hoài, anh không cần tui nữa hả?”

Chu Hoài Sinh đưa tay về phía cậu: “Sao vậy được?”

Lâm Tri Dịch chậm rãi đi xuống, ôm lấy Chu Hoài Sinh, vùi mặt vào cổ anh, bất mãn nói: “Vậy chúng ta về nhà đi, tui không thích ở đây.”

Chu Hoài Sinh sờ lên mái tóc xoăn của cậu: “Tôi dẫn cậu đi dạo phố được không?”

Lâm Tri Dịch liền ngẩng đầu nói: “Được.”

Chu Hoài Sinh tìm một khách sạn nhỏ để ở, cất hành lý, quàng khăn ấm cho Lâm Tri Dịch rồi dẫn cậu xuống lầu, hỏi chủ khách sạn chỗ nào náo nhiệt ở Thanh Giang, chủ khách sạn chỉ đường cho anh. “Đến Phố Kim Viên đi, rất nhiều thứ để khám phá, đi tàu điện ngầm tuyến 1 là tới.”

Chu Hoài Sinh chưa từng đi tàu điện ngầm, anh hỏi: “Còn xe buýt thì sao?”

Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này tôi không nhớ, cậu tìm hiểu giao thông công cộng thử xem.”

“Vâng, cảm ơn ông.”

Lâm Tri Dịch nắm chặt tay Chu Hoài Sinh, không để anh rời khỏi cậu dù chỉ nửa bước, xuống xe đến phố Kim Viên, hóa ra là khu ăn uống, Lâm Tri Dịch cuối cùng hết buồn bã, chỉ vào quán thịt nướng nói muốn ăn.

Chu Hoài Sinh cùng cậu xếp hàng mua mười xiên thịt cừu, Lâm Tri Dịch cầm trong tay, chọn ra những xiên nạc mỡ đan xen ngon nhất, giơ lên trước mặt Chu Hoài Sinh: “A Hoài ăn trước.”

Chu Hoài Sinh sửng sốt: “Ngoan vậy sao?”

“A Hoài vất vả.”

Chu Hoài Sinh cười nói: “Hoá ra cậu cũng không ngốc.”

Lâm Tri Dịch lắc đầu, “Anh mới là đồ ngốc, A Hoài ngốc nhất, A Hoài nắm lấy tay tui đó, đừng để bị lạc.”

Chu Hoài Sinh cúi đầu cắn một miếng thịt cừu xiên, vừa định lấy đi, Lâm Tri Dịch ăn hết phần còn lại rồi đưa cho anh một cây mới, động tác rất tự nhiên, giống như đã ở cùng với Chu Hoài Sinh rất lâu rồi. Cậu để miếng đầu tiên cho Chu Hoài Sinh khiến Chu Hoài Sinh chợt cảm thấy mình mới là người được yêu.

Ánh mắt Chu Hoài Sinh hơi ngưng lại, đột nhiên nói: “Tri Dịch?”

Lâm Tri Dịch quay đầu lại: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ muốn thử xem có phải là tên của cậu không.”

Lâm Tri Dịch “Ồ” một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước, vài giây sau lại quay đầu lại nói: “A Hoài ngốc quá.”

Bởi vì mấy quầy hàng cực kỳ nổi tiếng, người xếp hàng dài kín cả con đường, Chu Hoài Sinh dẫn Lâm Tri Dịch tránh khu đông người nhất, lại tình cờ gặp phải hai gã say rượu ngồi xổm trên rượu ven đường uống bia, bộ dáng say khướt, cách đó vài mét mà vẫn có có thể ngửi thấy mùi rượu.

Một gã đầu trọc thoáng nhìn thấy Lâm Tri Dịch, liền nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, nở nụ cười dâm tà, Chu Hoài Sinh nắm chặt tay Lâm Tri Dịch, kéo cậu vào lòng, đi về phía trước tránh né hai người họ.

Nhưng một người trong số họ say đến mức làm loạn, hắn ta giơ tay lên, giả vờ ngáp, rồi đẩy Chu Hoài Sinh cái, còn khoái chí mà cười cười. Vì để bảo vệ cho Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh cứ bước về phía trước, không muốn gây chuyện.

Phía sau anh vang lên mấy tiếng thảo luận to nhỏ “Sau gáy nó không dán miếng dán ức chế, chắc là beta.”

“Chết tiệt, ngay cả beta cũng có thể tìm được một omega xinh đẹp như vậy?”

“Hai loại người này ở bên nhau, không làm được gì, không có kết quả tốt.”

Chu Hoài Sinh dẫn Lâm Tri Dịch trở lại đường lớn, mua cho cậu một cốc nước dừa, Lâm Tri Dịch cầm cốc nói: “A Hoài, tui muốn ăn cái đó.”

Chu Hoài Sinh nhìn sang, nhìn thấy thứ gì đó giống như khoai tây chiên xếp chồng lên nhau, “Đi, chúng ta đi mua.”

“Không được, chân tui đau.” Lâm Tri Dịch ngồi xổm xuống.

“Vậy cậu ở đây, đừng chạy lung tung đấy, chờ tôi quay lại, nghe chưa?”

Lâm Tri Dịch gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Nghe rồi.”

Chu Hoài Sinh đi tới xếp hàng, bảy tám phút sau, anh cầm khoai tây lốc xoáy quay lại, Lâm Tri Dịch đã không còn ở chỗ cũ nữa, trong nháy mắt, một cơn hoảng loạn cực lớn ập đến, hơi thở của Chu Hoài Sinh trở nên gấp gáp, anh cố gắng trấn an mình. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm Tri Dịch đâu, lúc đang nghĩ xem nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng chai thủy tinh vỡ toang

Những tên say rượu kia!

Lâm Tri Dịch đang gặp nguy hiểm.

Sắc mặt Chu Hoài Sinh tái nhợt, vội vàng chạy tới, nhưng khi đến nơi, anh lại nhìn thấy hai tên say rượu đang nằm trên mặt đất, Lâm Tri Dịch đạp lên một trong hai người, trong tay cầm một chai thủy tinh vỡ, ấn miệng chai đã vỡ vào cổ kẻ say rượu còn lại: “Mày dám đẩy ảnh? Mày mà cũng dám đẩy ảnh, chán sống hả?”

“Tri Dịch, không được!” Chu Hoài Sinh quát.

Cơ thể Lâm Tri Dịch như bị ai trót chặt, cậu chậm rãi quay đầu lại, quay lại vẻ mặt ngây thơ như trước.

“Tri Dịch, quay lại đây.” Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch lập tức ném chai thủy tinh trong tay đi, lùi lại hai bước, sau đó chạy đến chỗ Chu Hoài Sinh, ôm lấy Chu Hoài Sinh, đau khổ kêu: “A Hoài.”

Chu Hoài Sinh ôm lấy cậu rồi rời đi.

Họ nhanh chóng rời khỏi phố Kim Viên, đi đến bến xe buýt đợi xe buýt số 136. Lâm Tri Dịch lo lắng siết chặt tay Chu Hoài Sinh, “A Hoài, đừng giận.”

“Cậu có biết nguy hiểm cỡ nào không?” Chu Hoài Sinh nghiêm túc nói.

“Tui biết,“ Lâm Tri Dịch ôm eo Chu Hoài Sinh, dụi mái tóc xoăn của mình vào cằm Chu Hoài Sinh, “nhưng bọn họ khi dễ anh, ngoại trừ tui ra thì không ai được khi dễ anh.”

Chu Hoài Sinh xoa xoa tóc cậu nói: “Sau này không được làm như vậy nữa.”

Lâm Tri Dịch không đồng ý, cậu lặp lại từng chữ một: “Trừ tui ra, không ai được khi dễ A Hoài!”

Chu Hoài Sinh yên lặng ôm chặt cậu vào lòng.

Không tìm được bất kỳ điều gì ở Thanh Giang, Lâm Tri Dịch cũng không có phản ứng gì đối với thành phố này, Chu Hoài Sinh dẫn cậu đi dưới nhà cao tầng đi dạo hai lần, Lâm Tri Dịch chỉ nói mệt mỏi, không thèm ngẩng đầu lên.

Chu Hoài Sinh nhìn mấy chục tòa nhà cao tầng mà cảm thấy xa lạ và sợ hãi, anh không thích nghi được với thành phố lớn, không biết sử dụng điện thoại thông minh hay đi tàu điện ngầm, phải học rất lâu mới đọc được biển báo dừng xe buýt điện tử, giá cả ở đây lại rất cao, giá khách sạn rẻ nhất có thể khiến anh mất nửa tháng tiền sinh hoạt, nhà ở, giao thông đường phố ở đây nhắc nhở anh rằng thành phố này chẳng liên quan gì đến anh.

Lâm Tri Dịch chỉ vào một bức tranh trong cửa hàng mỹ thuật: “Đây là tranh giả, ở nhà tui có tranh thật.”

Chu Hoài Sinh hoàn toàn không hiểu ý của cậu, anh không biết gì về cái gọi là nghệ thuật này, lúc anh đang định tìm ra cách tìm gia đình Lâm Tri Dịch từ những lời của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch bắt đầu đòi về nhà.

“Tui muốn đi chơi với Tiểu Toàn với ông Vương, tui không thích ở đây chút nào.” Lâm Tri Dịch nhấn mạnh.

“Tri Dịch.” Chu Hoài Sinh thật bất lực.

“A Hoài, A Hoài, chúng ta về nhà đi.” Lâm Tri Dịch quấn lấy Chu Hoài Sinh, đáng thương nói.

Đi ngang qua một cửa hàng video đám cưới, có rất nhiều ảnh cưới của các cặp đôi mới cưới, bước chân Lâm Tri Dịch dừng lại, lần đầu tiên cậu tỏ ra thích thú, Chu Hoài Sinh kéo cậu cậu cũng không chịu rời đi.

“Sao thế?”

“A Hoài, chúng ta cũng chụp ảnh đi.”

Vẻ mặt Chu Hoài Sinh xấu hổ nói: “Không được nói linh tinh, nhanh đi thôi.”

“Tui muốn chụp ảnh như vậy với A Hoài,“ Lâm Tri Dịch chỉ vào ảnh cưới trên quầy, “A Hoài, khi nào thì anh mới kết hôn với tui? Khi nào tui mới có thể sinh em bé? Làm sao để sinh em bé vậy?”

Hai tai Chu Hoài Sinh đỏ bừng, chật vật kéo Lâm Tri Dịch đi, Lâm Tri Dịch ấn gót chân lên tấm thảm đỏ trước cửa hàng, không chịu rời đi, không chút xấu hổ nói: “Sau này con của hai chúng ta tên là Quyển Quyển đi!”

Cuối cùng Chu Hoài Sinh cũng kéo cậu đi, Lâm Tri Dịch không ngừng lảm nhảm: “Nhũ danh của tui là Quyển Quyển đó, nhưng lâu rồi mẹ tui không gọi tui như vậy nữa.”

“Sau này không được nói chuyện này nữa,“ Chu Hoài Sinh ấn cậu xuống ghế công viên, ra lệnh: “Nghe thấy không?”

Lâm Tri Dịch nghiêng đầu hỏi: “Tại sao chúng ta không thể kết hôn?”

“Bởi vì...” Chu Hoài Sinh không nói tiếp, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, vuốt tóc Lâm Tri Dịch, an ủi: “Bởi vì sau này cậu sẽ gặp được một người thật tốt, người đó sẽ cho cậu hạnh phúc.”

“Toàn bộ vũ trụ không có ai tốt hơn A Hoài!”