Những ngày gần cuối năm, không phải Duy Thành bận rộn thì cũng là Mai Thư đi trực.
Đôi vợ chồng trẻ tới tối muộn mới gặp nhau, nói chẳng được ba câu liền đắp chăn đi ngủ.
Duy Thành cảm nhận được Mai Thư đang tránh mặt mình, nhưng anh nghĩ mãi cũng không ra lý do khiến cô cư xử như vậy.
Đến chiều ba mươi Tết, Duy Thành lên xin cấp trên cho về sớm với lý do nếu anh trực thêm một tiếng, vợ ở nhà sẽ đòi ly hôn.
Sếp của anh cũng tưởng thật liền nhanh chóng cho anh về luôn.
Duy Thành về đến nhà thì Mai Thư vẫn đang ở đài phát thanh.
Chương trình đặc biệt cuối năm do cô dẫn chính, anh nghe không thiếu một từ.
Thấy phát sóng gần kết thúc, Duy Thành chuẩn bị lấy xe đi đón Mai Thư, vậy mà lại bị một cuộc điện thoại cản lại.
***
Mai Thư về nhà lúc bảy giờ tối, đường phố Hà Nội chiều ba mươi vắng vẻ vô cùng.
Những người ở đây làm ăn chắc đều đã về quê đón Tết, người dân bản địa cũng bận rộn ở nhà dọn dẹp mừng năm mới, hiếm khi giờ tan tầm mà giao thông không tắc nghẽn như hôm nay.
Mai Thư đến nơi đã thấy xe ô tô của Duy Thành đỗ trước cửa.
Không nghĩ là hôm nay anh lại về sớm như vậy, cô hơi ngạc nhiên một chút rồi xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào trong.
Phòng khách sáng đèn nhưng không có người, Mai Thư đoán là Duy Thành đang ở trên phòng.
Cũng không thấy có gì khác lạ, cô theo thói quen lên tầng thay đồ để chuẩn bị xuống nấu nướng.
Đúng như dự đoán, Mai Thư quả thật thấy người đàn ông kia đang loay hoay ở trong phòng ngủ.
Anh đang bận rộn tìm thứ gì đó trong két sắt, không biết đã về từ lúc nào mà trên người vẫn còn nguyên bộ đồ đi làm.
Mai Thư định lên tiếng hỏi anh mà lại thôi.
Duy Thành lúc này cũng đứng dậy, trên tay cầm một tờ giấy, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhìn thấy Mai Thư đang ở ngay trước mặt, người đàn ông ấy rõ ràng có chút bối rối, lập tức giấu luôn tờ giấy ra sau lưng.
Bộ dạng lén lút của anh càng làm cho Mai Thư cảm thấy nghi ngờ.
"Anh tìm cái gì vậy?"
Trong cái két sắt đó thật ra chỉ có các loại giấy tờ quan trọng.
Nào là giấy tờ nhà đất, sổ hộ khẩu rồi một số hồ sơ khác của hai người đều được cất ở trong đó.
Dù Duy Thành cần lấy loại giấy tờ gì thì cũng đâu cần phải giấu giếm như vậy?
"Không có gì đâu."
Duy Thành mơ hồ đáp rồi nhanh chóng lướt qua Mai Thư.
Mai Thư cảm thấy không ổn cho lắm liền kéo người đàn ông lại, trong lúc lộn xộn cô loáng thoáng thấy được dòng chữ "Đăng ký kết hôn" trên giấy.
"Sao khi không anh lại lấy đơn đăng ký kết hôn của chúng ta ra vậy? Anh định làm gì sao?"
Mai Thư càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Đừng nói là vì mấy ngày nay cô tránh mặt anh nên anh muốn ly hôn cô nhé?
Dĩ nhiên đó chỉ là một suy đoán rất khó xảy ra của Mai Thư.
Cô vẫn kiên trì tiếp tục hỏi người đàn ông đang im lặng kia.
"Em đang hỏi anh đó.
Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh chỉ muốn cất nó vào nơi an toàn hơn thôi, em đừng nghĩ nhiều."
"Em cảm thấy anh kỳ lạ lắm.
Cất ở két sắt của chúng ta thì có gì không an toàn?"
Mai Thư càng khó hiểu, người đàn ông trước mặt cô càng muốn đem tờ giấy đi nhanh chóng.
"Anh chỉ muốn để nó ở một nơi anh có thể kiểm soát được… Nếu em muốn lấy nó đi, anh cũng có thể biết được."
Câu cuối của Duy Thành đã làm cho Mai Thư hiểu ra được vấn đề.
Người đàn ông này là đang sợ cô âm thầm mang giấy chứng nhận kết hôn của hai người đi? Nhưng cô mang đi thì sao chứ? Cô cũng đâu thể mang nó đi gán nợ?
Không hiểu sao hôm nay đầu óc bỗng nhiên nhanh nhạy, đứng suy nghĩ vài giây Mai Thư liền chợt đoán ra được mục đích của Duy Thành.
Anh ấy là đang sợ cô mang tờ giấy này đi để làm thủ tục ly hôn sao?
Nghe thì thật kỳ lạ.
Đang yên đang lành tự nhiên người đàn ông đó lại sợ ly hôn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tờ giấy đăng ký kết hôn này chỉ còn một tác dụng đó mà thôi.
"Anh là đang có ý gì vậy? Em chưa hề suy nghĩ sẽ lấy nó đi làm gì cả."
Lần này thì cô bị oan thật mà?
"Ừ." Duy Thành lạnh nhạt đáp một câu.
"Anh chỉ đang đề phòng thôi."
Nghe đến đây, Mai Thư thật sự không nhịn được nữa.
Cô tức giận nói.
"Anh đề phòng cái gì chứ? Anh cứ làm như em là một kẻ thích lấy hôn nhân ra làm trò đùa vậy! Khi không sao em lại có thể muốn ly hôn chứ?"
"Em không muốn ly hôn sao?" Duy Thành bỗng nhiên hỏi lại một câu khiến Mai Thư ngây người.
"Vậy tại sao em cứ tránh mặt tôi?"
"Em…"
Thật ra Mai Thư chỉ muốn có một chút không gian riêng để suy nghĩ về vấn đề kia, cô cũng không hẳn là tránh mặt Duy Thành.
Phải chăng tình cờ là gần đây hai người họ đều bận rộn, Mai Thư vô ý lại thành tránh mặt anh.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi.
Em chỉ là hơi bận thôi.
Anh cũng rất bận mà, không phải sao?"
"Có thật không? Hay là do em sợ tôi? Em có ý dè chừng tôi đúng không? Em đang dần dần tách tôi ra để chạy trốn khỏi tôi đúng không?"
Người đàn ông càng nói càng có vẻ hơi mất kiềm chế, bộ dạng của anh khiến Mai Thư ngạc nhiên hả một cái.
Cô thật sự không hiểu tại sao anh lại nói những lời đó.
Duy Thành tiến lên vài bước, định đi về phía Mai Thư.
Mai Thư nhìn thấy anh hơi bất thường, theo bản năng cô liền dịch lùi về phía sau.
Động tác này của cô đã khiến cho người đàn ông kia nhanh chóng khựng lại.
"Tôi đáng sợ lắm sao?" Duy Thành hỏi.
Câu này hình như nghe hơi quen quen.
Mới tối hôm qua Mai Thư có nhân lúc Duy Thành không ở nhà mà gọi điện cho Khánh An tâm sự.
Cô có nói với cô ấy rằng những người khó nắm bắt như Duy Thành rất đáng sợ.
Thật ra thì trông anh ấy lúc này cũng khá đáng sợ.
Nhưng đó cũng chỉ là câu nói vu vơ của Mai Thư thôi, cô hoàn toàn không có ý nói về anh.
"Em…"
"Có phải em rất sợ tôi? Có phải vì tôi đã yêu đơn phương em từ rất lâu nên em sợ tôi đúng không?"
"Sao…"
Mai Thư ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, sao anh lại biết rằng cô đã nghe được cuộc trò chuyện đó?
"Thư à, thật ra tôi…"
Duy Thành có vẻ định tiến lên vài bước.
Nhưng sau khi suy nghĩ thế nào đó, anh đột nhiên đứng im và giữ nguyên khoảng cách ban đầu.
Người đàn ông tiếp tục giải thích: "Em đừng hiểu lầm tôi là kẻ đeo bám.
Tôi thật sự… tôi thừa nhận, ngoài việc nhờ Bình bảo bạn em sắp xếp cho tôi gặp em, tôi hoàn toàn không hề làm gì xâm hại đến cuộc sống của em cả."
"Vậy là buổi xem mắt và mọi cuộc gặp gỡ tình cờ sau đó của chúng ta đều là do anh đứng sau sắp xếp?"
Nếu người đàn ông này đã biết, Mai Thư cũng không ngại hỏi anh luôn những thắc mắc của mình.
"Phải, là tôi.
Trên đời này làm gì có tình cờ chứ.
Tôi không tin vào duyên phận, tôi muốn tự mình sắp xếp duyên phận của tôi."
"Chúng ta quen nhau lúc nào?"
Đến câu hỏi này, Duy Thành không lập tức trả lời ngay.
Anh hơi nhìn Mai Thư một chút, sau đó lại cụp mắt đáp.
"Nghỉ hè năm thứ hai đại học là lần đầu tiên tôi gặp được em."
Duy Thành hơn Mai Thư vài tuổi, nếu tính ra thì chính là hồi Mai Thư đang học cấp ba ở Nam Định.
"Năm đó là năm bố mẹ tôi hoàn tất thủ tục ly hôn.
Bố tôi phá sản phải ra nước ngoài lăn lộn lại từ đầu, mẹ tôi thì mang hết tài sản chung đi lấy người khác, bỏ mặc tôi muốn sống chết sao cũng được.
Năm đó tôi vốn dĩ đã có thể tự lo cho bản thân mình nên cũng không quan tâm đến bà ấy.
Chỉ là mùa hè khi tôi về thăm ông ngoại và cậu, bà ấy cũng ở đó…"
"Tôi nhớ hôm ấy mưa khá lớn.
Tôi không muốn về nhà nhưng lại rất ghét trời mưa.
Em đã đưa tôi một cái ô…"
Duy Thành còn nhớ rất rõ, năm đó anh gặp chính là một cô gái cũng đang giận hờn gia đình.
Cô thoải mái giới thiệu tên mình, ngồi xuống bên cạnh che ô cho anh, nói rằng dù tức ai thì cũng không thể tự làm bản thân bị bệnh.
Lúc đó, Mai Thư đã bảo với anh.
"Khóc đi, anh và em cùng khóc.
Khóc chán rồi chúng ta lại về nhà.
Anh cũng đừng nói với em là con trai đổ máu không đổ lệ gì gì đó.
Con trai thì cũng là con người thôi mà.
Hơn nữa trời mưa thế này, em cũng không biết anh là ai, em sẽ coi như không thấy anh khóc đâu.
Nhìn anh hẳn là cũng giống như em, gặp chuyện ức chế không chịu nổi nên mới bỏ nhà chạy ra đây đúng không? Hay là chúng ta thi xem ai khóc trước đi?..."
Mai Thư lúc đó, tuy gặp chuyện buồn nhưng vẫn vô cùng hoạt bát, tưởng rằng gặp được "đồng bọn" trốn nhà nên mới thao thao bất tuyệt.
Cô lại chẳng hay biết, chính giọng nói và cái tên của mình lại khiến cho người con trai khi đó nhớ mãi không quên..