Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 42: 42: Yêu Em






Duy Thành nói chuyện rất trực tiếp, Mai Thư đương nhiên không biết phải phản ứng thế nào với sự thẳng thắn của người đàn ông này.

Cô phải ấp úng mãi mới nói được một câu lên hồn.

"Khụ… em xin lỗi… đ… để em nhắm mắt."
Và thế là Mai Thư cũng nhắm mắt lại thật.

Duy Thành nhìn hàng mi run run của cô gái trước mặt, đoán được hẳn trong lòng cô cũng đang rất khẩn trương.

Bộ dạng cô lúc này quả thật càng khiến anh chỉ muốn "bắt nạt" cô ngay lập tức.
"Thư à."
Người đàn ông nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ đang đặt trên đùi, chậm rãi cúi đầu kề sát gò má bầu bĩnh của cô, ở đó mà thì thầm vài chữ.
"Đích thực anh rất xấu tính, tâm trạng của anh cũng thường xuyên tiêu cực.

Anh từ lâu đã muốn bắt nạt em rồi."
Mai Thư nghe hai chữ "bắt nạt" thấy hơi sai sai liền mở mắt.

Nhưng đúng khoảnh khắc đó, cô đột ngột bị người đàn ông kia siết chặt…
Trong tầm nhìn mơ hồ đến kỳ lạ, Mai Thư thấy đôi mắt sâu thẳm kia đã sớm nhắm lại tập trung thực hiện công việc của mình.

Trên bả vai, cô cảm nhận được lực tay mạnh mẽ của Duy Thành.

Vừa ôn nhu lại vừa chắc chắn, người đàn ông này đang làm điểm tựa cho cô dựa vào.
Từ cái chạm nhẹ đi dần đến sự tiếp xúc sâu lắng, Mai Thư cứ thế để mặc người đàn ông kia dẫn dắt cô tới một cảm giác chân thực nào đó.


Cả hai người họ như đang chìm dần xuống một hồ nước nóng, từng dòng nước len lỏi bao quanh mọi giác quan, những làn khói trắng làm không gian trở nên mơ hồ một cách đẹp đẽ.

Bằng một loại phép thuật nào đó, dòng nước kia còn bao bọc hai trái tim đang đập thình thịch, như muốn tất cả hoà cùng một nhịp…
Qua một lúc, đôi môi Mai Thư bắt đầu trở nên tê dại, khoang miệng cũng mỏi tới mức mềm nhũn.

Sắp không chịu nổi được nữa, cô bèn đánh nhẹ lên lồng ngực người kia vài cái, ra hiệu cho anh nhanh chóng buông cô ra.
Nụ hôn kéo dài không lâu, căn bản bởi vì Duy Thành thấy cô gái nhỏ của anh có dấu hiệu không thoải mái.

Quả đúng là vậy, Mai Thư bị người đàn ông này lấy hết dưỡng khí, cô không quen nên nhanh chóng hụt hơi, khi anh vừa buông ra liền gấp gáp thở hổn hển.
Hai gò má đỏ bừng bừng nóng hổi, đôi mắt mơ mơ màng màng như người say rượu, Mai Thư hoàn toàn cạn kiệt sức lực, chỉ có thể tựa vào lồng ngực rộng lớn kia mà chờ dư âm mông lung của nụ hôn tan biến dần.

Chính cô cũng không biết hiện tại bản thân đang có cảm giác gì.
Bả vai bất giác nặng trĩu, người đàn ông đối diện từ từ đặt cằm lên vai Mai Thư, im lặng thở đều đều.

Mai Thư lúc này có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào mở miệng được.

Đôi môi khô khốc khó chịu, giữa thời tiết rét mướt thế này mà cô lại toát hết cả mồ hôi, không biết là do thân nhiệt của người đàn ông đang ôm cô truyền tới hay là do cô hồi hộp nữa.
"Hồi chiều, sau khi rời khỏi nhà, anh và mẹ đã có một cuộc trò chuyện không vui vẻ cho lắm."
Thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên, Duy Thành có lẽ đang muốn kể cho Mai Thư nghe câu chuyện của mình.

"Nếu một ngày nào đó, trong cuộc sống của em bất ngờ xuất hiện thêm một đứa em trai cùng mẹ khác cha, nó bị bệnh hiểm nghèo và mẹ em muốn em hiến cho nó một quả thận, em có đồng ý không Thư?"
Hoá ra là vậy, hoá ra người bị bệnh là con riêng của mẹ Duy Thành.
Mai Thư ngẩn người suy nghĩ một lúc, nếu là anh, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cô không phải là một người tốt.

Cô vốn ích kỷ và cứng đầu hơn bất cứ ai hết.

"Em sẽ từ chối." Mai Thư thẳng thắn nói.

"Vì em là người xấu."
Người đàn ông trên vai cô chợt bật cười, cười tới nỗi khiến cả người cô cũng rung theo.
"Anh cũng giống em, chúng ta đều người xấu."
"Đã quyết định làm người xấu thì làm cho trót đi, anh đừng suy nghĩ thêm gì về việc đó nữa."
Giọng nói trong trẻo nhưng lại rất dứt khoát, Duy Thành nghe vậy liền siết chặt hơn lấy cô gái nhỏ, tiếp tục lầm bầm kể về sự buồn bã trong lòng anh.
"Nhẹ nhàng nịnh nọt không được, bà ấy đã rất tức giận.

Bà ấy bảo anh là đồ bỏ đi, uổng công bà ấy mang nặng đẻ đau chín tháng trời.

Bà ấy nói rằng bà rất hối hận vì đã sinh ra một đứa con trai máu lạnh như anh.

Lúc đó anh mới hiểu, hoá ra không phải bà ấy không có tình mẫu tử.


Chỉ là cái tình cảm đó, bà ấy mãi mãi không dành cho anh."
Người mẹ sẵn sàng phủi sạch mối quan hệ với cha con Duy Thành chỉ vì muốn gia đình mới hạnh phúc.

Người mẹ nhiều năm không thèm đoái hoài tới con trai ruột thịt, chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm làm mẹ.

Ấy thế mà giờ đây, khi một đứa con trai khác của bà ấy đang nằm trong bệnh viện, một người kiêu ngạo như bà Hoa lại có thể đi nói những lời ngon ngọt xin xỏ mà trước giờ Duy Thành chưa từng được nghe thấy.

Có lúc anh đã nghĩ, đều cùng là con tại sao chỉ có anh là bị vứt bỏ? Tại sao lúc nào anh cũng là người đến trước nhưng lại không nhận được tình cảm?
Mai Thư rơi vào trầm mặc.

Cô hiện tại chỉ biết để người đàn ông ôm chặt lấy, dùng hơi ấm của mình lan truyền cho anh đôi chút.

Cô không dám đặt mình vào hoàn cảnh của anh.

Bản thân cô mới chỉ bị bố mẹ nghiêm khắc đôi chút đã dỗi hờn buồn bã, làm sao cô có thể đủ mạnh mẽ trải qua cảm giác của Duy Thành chứ?
"Thư à… anh không ghét bà ấy được.

Bà ấy là mẹ anh, nhìn thấy bà khóc, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

Anh mạnh miệng nói không đồng ý, mạnh chân bỏ đi, nhưng chính anh lại không thể nghĩ thông.

Nếu anh giúp bà ấy lần này… liệu bà ấy có thay đổi suy nghĩ về anh không? Sẽ giành chút tình cảm cho anh… sẽ không vứt bỏ anh nữa…"
Người đàn ông tự hỏi tự trả lời nhưng giọng nói thì ngày một nhỏ dần.

Anh không chắc chắn, chính anh cũng không chắc chắn.

Nhưng đứa trẻ kia vô tội, nó dẫu gì… cũng là em trai anh.

Cho dù anh chưa từng nhìn thấy nó đi chăng nữa, nếu anh mặc kệ họ, liệu sau này ông trời có trừng phạt cái tội vô cảm này của anh không?
"Nếu cho em nói, em nhất định sẽ không cho anh đi kiểm tra hay phẫu thuật gì hết."
Sau một hồi im lặng nghe người đàn ông nói chuyện, Mai Thư rốt cuộc cũng lên tiếng.


Cô theo bản năng xoa nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh, chậm rãi mở lời.
"Nhưng nếu anh không đi, em chắc chắn rằng lòng anh sẽ rất khó chịu.

Bây giờ anh muốn làm gì, muốn đưa ra quyết định thế nào, em đều ủng hộ anh.

Sau này dù kết quả có ra sao, em cũng sẽ cùng anh gánh vác."
Câu này vô cùng quen thuộc với Mai Thư rồi.

Chính Duy Thành là người hay nói với cô như vậy, bây giờ cô chỉ dùng lại thôi.
Thân thể người đàn ông khẽ nhúc nhích, Duy Thành từ trên vai Mai Thư hơi ngẩng đầu lên, trầm mặc nhìn vào đôi mắt đen láy trước mặt.

Mai Thư phải công nhận một điều rằng, nếu cô cùng người đàn ông này thi đối mắt, anh ấy nhất định sẽ chiến thắng.

"Sao vậy? Em nói gì sai sao?"
"Em không nói sai.

Nhưng em nói như vậy thật sự không ổn."
Nhìn biểu cảm của Duy Thành, Mai Thư cũng tự nhiên nghiêm túc theo.

Cô ngồi thẳng lưng, tò mò hỏi lại.
"Không ổn chỗ nào?"
Người đàn ông đối diện im lặng thêm một lúc rồi mới lên tiếng, mà câu trả lời đó của anh đã khiến Mai Thư vô cùng ngạc nhiên.
"Không ổn ở chỗ, em khiến tôi đã yêu, giờ lại càng yêu em nhiều hơn.".