Duy Thành thừa nhận, điều anh lo lắng nhất chính là vấn đề bố mẹ anh đã ly hôn.
Trong mắt người khác, họ sẽ cho rằng anh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi một gia đình thiếu hạnh phúc, ví dụ như việc mẹ anh không chung thủy thì liệu anh có chung thủy hay không? Họ dĩ nhiên sẽ nghi ngờ điều đó.
Nhất là đối với bố mẹ Mai Thư, qua lời kể của cô anh biết họ rất xem trọng những tư tưởng xưa cũ.
"Cháu không thể tự tin nhận rằng cháu hoàn hảo về mọi điều, nhưng cháu có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ không phạm phải những chuyện tối kỵ nhất."
Mai Thư nhìn bố mẹ mình rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi ngay bên cạnh.
Ban nãy, cô còn cho rằng bố mẹ cô sẽ rất ưng ý anh, vì xuất thân của anh so với Quốc Huy trước kia tốt hơn hẳn.
Xem ra vẫn là do cô suy nghĩ quá tiêu cực, cho rằng bố mẹ không quan tâm cô lắm?
Mai Thư không rõ nữa.
Chính cô cũng chẳng hiểu được.
"Nếu cậu phạm phải thì sao?"
"Cháu sẽ hoàn toàn nghe theo sự định đoạt của hai bác và em Thư."
Ông Hùng đột nhiên bật cười, nhìn người thanh niên trước mặt chậm rãi lên tiếng.
"Dù sao cũng chỉ là lời nói từ một phía của cậu, tôi biết lấy thứ gì để tin đây?"
"Nếu hai bác đồng ý cháu hoàn toàn có thể viết giấy cam đoan."
Sau khi Duy Thành nói câu này, cả phòng khách tạm thời rơi vào im lặng.
Mai Thư thấy bầu không khí hơi căng thẳng, cô định lên tiếng hoà giải thì bố cô đã cắt ngang.
"Bố, con thấy…"
"Chỗ này chưa đến lượt con xen vào, ngồi yên đó đi." Ông Hùng sau khi nói với con gái thì quay sang nhìn Duy Thành tiếp tục.
"Cậu thật lòng muốn cưới cái Thư?"
"Vâng, cháu thật lòng."
"Ừm, việc giấy cam đoan mà cậu nói, nhất định phải có.
Nhà tôi tuy không quá thấp kém, nhưng điều kiện quả thật không bằng nhà cậu.
Ngày dài tháng rộng, ai mà biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chúng tôi nhất định phải cần sự cam kết của cậu, coi như là để chừa cho cái Thư nhà tôi một đường lui."
Ông Hùng nói một hơi, Mai Thư ngồi nghe mà ngây ngẩn.
Cô trước giờ không nghĩ cũng không biết, cô hoàn toàn không tin rằng bố cô lại quan tâm cô đến vậy.
Từ nhỏ, ông luôn nói con gái là phải học đủ nữ công gia chánh, phải phục vụ cho em trai của mình.
Mai Thư đi học, được điểm cao, thi đại học,...!ông Hùng hoàn toàn không vui cũng không buồn.
Bố mẹ cô đều vậy, đều giữ một thái độ hà khắc lạnh nhạt để nuôi dạy cô, khiến cô còn có lúc cảm thấy bản thân không phải con ruột của họ.
Là vì họ không biết thể hiện tình cảm sao? Hay là do Mai Thư không hề tinh ý?
"Vâng, bác nói rất đúng ạ, cháu hoàn toàn đồng ý."
"Ừm, tôi biết hoàn cảnh nhà cậu nhưng vẫn muốn gặp bố mẹ cậu một lần.
Dù sao thì kết hôn cũng không thể quá tùy tiện được, tôi vẫn cần thời gian suy xét thêm."
"Cháu biết, cháu nhất định sẽ sắp xếp thời điểm sớm nhất."
"Được."
***
Sau cuộc gặp gỡ tưởng chừng như nhanh chóng lại rất lâu dài, Mai Thư và Duy Thành lên xe trở về thành phố.
Mai Thư từ lúc rời khỏi nhà cứ vẫn ngơ ngẩn như người mất hồn, Duy Thành biết cô gái nhỏ của anh đang có rất nhiều suy nghĩ bộn bề trong đầu.
"Em có mệt không? Dựa vào vai anh ngủ một chút đi."
Giọng nói ân cần của người đàn ông vang lên, đánh thức Mai Thư khỏi dòng tâm sự trĩu nặng.
Ban nãy trước khi rời đi, mẹ cô còn nói riêng với cô rất nhiều thứ.
Bà thật sự sợ cô đang chịu thiệt thòi, còn bản thân cô lại không nghĩ rằng người nhà lo lắng cho mình tới vậy.
"Em không buồn ngủ lắm."
"Có phải em đang nghĩ về bố mẹ không?"
Mai Thư chậm rãi gật đầu,
"Em cũng không rõ nữa.
Em cứ cảm thấy bản thân trước giờ quá vô tâm với gia đình."
"Trước kia, mối quan hệ của em và người nhà vốn không được tốt.
Xảy ra vài chuyện bất đồng, em cứ tưởng bố mẹ đã hoàn toàn thất vọng về em nên mới mặc kệ em như vậy…"
Duy Thành nhìn cô gái bên cạnh cúi đầu, anh không nhịn được mà nắm lấy bàn tay cô, mỉm cười ôn hoà nói.
"Hai bác vẫn rất quan tâm em."
"Em biết." Mai Thư gật đầu.
"Sau này em sẽ không ích kỷ nữa."
"Sau này em còn có cả anh, chúng ta sẽ cùng nhau gồng gánh."
***
Cuộc sống của Duy Thành và Mai Thư lại trở về với quỹ đạo ban đầu, chỉ khác mỗi người đàn ông của Mai Thư bắt đầu dần dần liên lạc với bố anh ở bên Mỹ, nhanh chóng sắp xếp cho ông một cuộc gặp mặt với bố mẹ Mai Thư dưới quê.
Bản thân Mai Thư cũng chưa bao giờ được gặp bố chồng mình cả, cô cũng rất muốn biết Duy Thành có điểm nào giống ông ấy hay không.
Còn về phần mẹ của Duy Thành, ngay cả chính anh còn nói không thể trông mong bà ấy sẽ đến.
Thay vào đó, anh sẽ nhờ cậu Hoàng Lâm đại diện đi cùng.
Nhưng những chuyện gặp mặt đó cũng là của tháng sau, hiện tại hai người bọn họ vẫn là trở về một cuộc sống giản dị bình thường.
Hôm nay trời nắng rất đẹp, tuy thời tiết đã ấm lên đôi chút nhưng nhiệt độ vẫn còn thấp, Mai Thư tan làm về sớm nên không gọi cho Duy Thành tới đón nữa.
Cô chủ động bắt xe buýt về nhà, trong đầu vẫn cho rằng người đàn ông kia còn đang làm việc ở công ty.
Chỉ là không ngờ anh đã về từ rất sớm, hơn nữa còn đang tiếp đón một vị khách không mời mà tới.
Nhìn đôi giày cao gót hàng hiệu ngay ngắn ở trước cửa nhà, Mai Thư cứ tưởng người bên trong sẽ là một cô gái trẻ sành điệu nào đó.
Cô chưa vội bước vào mà chỉ đứng ngoài ngó nghiêng, qua góc khuất của bức tường thấy được bóng lưng một người phụ nữ trung niên.
Duy Thành ngồi đối diện bóng lưng đó, bộ dạng lạnh nhạt khác hẳn với tính cách thường ngày, im lặng không hề lên tiếng.
"Dù sao nó cũng là em trai của con mà Thành.
Con thật sự muốn trơ mắt nhìn nó chết sao? Nó mới chỉ hơn mười tuổi thôi mà?"
Âm thanh run run vang lên cùng tiếng nức nở, giọng nói này Mai Thư đã từng nghe qua rồi.
Xưng hô như vậy, ăn mặc như vậy, còn ai khác ngoài mẹ ruột của Duy Thành?
Bà Hoa hết khóc lóc lại sụt sịt không nói thành lời, gần như hoàn toàn khác với dáng vẻ cao ngạo lần trước gặp mặt.
Mai Thư thấy bà đột nhiên nắm chặt lấy tay Duy Thành, thấp giọng cầu xin anh một điều gì đó.
"Thành, coi như là vì mẹ được không? Con không có tình cảm với nó thì cũng vì tình cảm với mẹ có được không? Chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra một lần thôi mà.
Nếu không hợp thì mẹ sẽ không làm phiền con nữa."
"Nếu hợp thì sao?" Duy Thành lạnh lùng phun ra vài chữ.
"Nếu hợp thì mẹ muốn con làm phẫu thuật đúng không?"
"Mẹ… nếu hợp thì… thì con cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Huống chi… nó là em con mà?"
Nghe đến đây, Duy Thành chậm rãi gỡ tay mẹ mình ra rồi thu về.
Mai Thư thấy người đàn ông ấy đứng dậy xoay lưng về phía này, một bóng lưng vô cùng đơn độc.
"Mẹ về đi, con cần suy nghĩ."
"Có gì mà con phải suy nghĩ chứ?" Bà Hoa lập tức đứng dậy theo, Mai Thư đoán được có vẻ bà ấy đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.
"Chỉ là một quả thận thôi mà? Mẹ cũng đâu bắt con phải hy sinh cả mạng sống đâu?"
"Sự việc ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của con, chẳng lẽ con không được quyền suy nghĩ?"
Quả nhiên, sau khi nghe câu này của Duy Thành, bà Hoa không giữ được bình tĩnh nữa mà cao giọng
"Sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ? Anh không nghĩ cho em trai anh đang vất vả khổ sở trong bệnh viện hay sao?".