Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 37: 37: Em Vợ






"Ai tới đấy?"
Giọng nói này không lẫn đi đâu được.

Ngoài mẹ mình ra, Mai Thư hoàn toàn không nghĩ được đến ai khác.
Quả nhiên, lúc âm thanh kia vừa dứt thì cũng là lúc người phụ nữ trung niên từ sau nhà bước ra, tay còn đang cầm một cái chổi rễ.

Bà Hồng nhìn thấy con gái, phản ứng đầu tiên không phải là vui vẻ bất ngờ mà lại đảo mắt một lượt trước, y như mẹ chồng soi xét nàng dâu vậy.

Mai Thư đã quá quen với cách nhìn này của mẹ mình.

Nếu như hiện tại bà phát hiện ra cô ăn mặc không chỉn chu theo ý bà thì nhất định sẽ chào đón cô về nhà bằng những câu cằn nhằn thắm thiết.
"Mẹ."
"Sao lại về?"
Bà Hồng cũng biết con gái trước giờ không hay về nhà, ngoại trừ dịp lễ Tết hay cúng giỗ, nếu bà muốn gặp thì toàn phải gọi điện hối cô về.

Mà bà Hồng cũng không muốn gặp đứa con gái này cho lắm.

Tuy là do bà sinh ra nhưng trong mắt bà, Mai Thư vừa vô dụng lại vừa khó bảo.

Chính vì vậy nên tới giờ này cô vẫn "ế chồng".

"Con được nghỉ nên về thăm nhà thôi ạ."
Mai Thư trầm tĩnh đáp lời, bà Hồng bấy giờ mới để ý đến bóng dáng người thanh niên phía sau con gái.

Duy Thành hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần u, so với phong cách trẻ trung khi ở nhà thì chững chạc hơn rất nhiều, nhìn cũng cao ráo và sáng sủa.


Ấn tượng đầu tiên của bà Hồng về anh quả nhiên không tồi lắm.
"Bạn trai hay đồng nghiệp?"
Thấy Bà Hồng vào thẳng vấn đề chính, Mai Thư cũng không né tránh ánh mắt của mẹ mình.

Bao nhiêu năm qua cô ở trong mắt gia đình xóm làng vẫn luôn là "bà cô già ế", mỗi lần về nhà đều đối diện với câu hỏi "bao giờ lấy chồng", hỏi hoài cũng quen quá rồi.

Bây giờ thấy cô dẫn theo một người đàn ông về nhà, mẹ cô đương nhiên đã gấp tới độ hỏi thẳng luôn trước mặt anh.
"Cháu chào bác gái." Duy Thành nghe vậy liền tiến lên một bước.

"Cháu tên là Thành, bạn trai em Thư."
"Bạn trai à?"
"Anh ấy là bạn trai cũng là đối tượng kết hôn của con." Mai Thư nói thêm vào, giống như đang cho mẹ cô một câu khẳng định.
Bà Hồng vẫn còn hơi nghi ngờ nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt.

Qua một lúc, bà mới chậm rãi gật đầu.
"Vào nhà đi, bố mày đi họp làng rồi, lát sẽ về."
Nói xong bà Hồng liền quay vào nhà trong, tiếp tục lúi húi với cái bếp.

Mai Thư nhìn theo bóng lưng của mẹ mình, không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Gia đình cô luôn luôn như vậy, không mặn cũng không nhạt, người thân mà đối xử với cô chẳng khác gì một vị khách.

Cũng đúng thôi, đối với tư tưởng trọng nam khinh nữ của bố cô, đứa con gái đi làm xa như cô cư nhiên sẽ biến thành một người lạ, ngoài việc phải gửi tiền về hàng tháng phụng dưỡng bố mẹ thì cô chẳng còn tác dụng gì nữa.
Mai Thư không buồn cũng không phiền muộn.


Cô căn bản chỉ hơi khó hiểu, tại sao xã hội hiện đại rồi mà tư tưởng của dòng họ nhà cô vẫn cổ hủ như vậy?
Đang bần thần suy nghĩ, vòng eo trống trải bất chợt bị một bàn tay to lớn siết chặt.

Mai Thư giật mình ngẩng đầu, cô thấy người đàn ông ban nãy đang đứng sau lưng hiện tại đã kề sát, động tác rất tự nhiên mà kéo cô lại gần anh.

Duy Thành không nhìn Mai Thư nhưng giọng nói vẫn rất vững vàng, đủ để tạo cho cô một điểm tựa chắc chắn.
"Vào nhà thôi em."
Không biết từ khi nào, Mai Thư đã quen với việc gần gũi với Duy Thành.

Cũng không biết từ khi nào, người đàn ông này trở nên tự nhiên hơn khi tiếp xúc cùng cô.

Tất cả đều thuận theo tự nhiên, thuận theo thời gian họ kề cạnh.
Trong lúc ngồi ở phòng khách chờ đợi, Mai Thư thấy Duy Thành loay hoay không ngừng.

Anh bỏ sẵn can rượu ông ngoại cho anh sang một túi riêng rồi nói nhỏ với cô.
"Đáng lẽ anh nên đi mua ít đồ trước khi tới đây."
Mai Thư hiểu ý anh, bố cô cũng là một người trọng sĩ diện, ông ấy chắc chắn cũng muốn khoe quà do "con rể tương lai" biếu.

Nhưng chẳng lẽ cô lại bắt anh đi bộ lên huyện mua đồ à?
"Không sao đâu, lần khác về mình bù sau cũng được."
Duy Thành khẽ cười gật đầu nhưng nét mặt vẫn lạ lắm.

Mai Thư cứ có cảm giác anh đang rất khẩn trương vậy.


Cho đến khi người đàn ông này đột nhiên nắm lấy tay cô rồi cúi đầu thì thầm, Mai Thư mới biết hoá ra anh thật sự là đang lo lắng.
"Ngộ nhỡ bố mẹ em không thích anh thì sao?"
Bộ dạng của anh khiến Mai Thư đang không vui cũng phải bật cười thành tiếng.

Tình tiết này cô thường thấy trong phim truyền hình, các nàng dâu nhỏ lần đầu về ra mắt bố mẹ chồng cũng hay hỏi bạn trai câu đó.

Giờ thì hay rồi, đổi ngược lại là một người đàn ông trưởng thành, anh vì sắp gặp bố mẹ cô mà khẩn trương tới mức lòng bàn tay cũng toát cả mồ hôi.
Mai Thư vừa cười vừa xoa nhẹ mu bàn tay Duy Thành , hơi nghiêng người ghé vào tai anh nhỏ giọng.
"Không thích thì chúng ta cũng kết hôn rồi.

Cùng lắm lúc đó mình nói ra sự thật, bố mẹ em còn có thể phản đối sao?"
"Không được, anh không muốn bố mẹ em vì bị ép buộc mới chấp nhận anh." Duy Thành nghiêm túc nói.

"Em yên tâm, anh sẽ khiến họ thích anh."
Mai Thư định nói, thật ra bố mẹ cũng không thích cô cho lắm.

Nhưng biết đâu được, điều kiện người đàn ông này tốt như vậy, bố mẹ cô sẽ không phản đối anh thì sao?
Mai Thư mỉm cười gật nhẹ đầu, cô hiện tại chỉ mong trong cuộc trò chuyện hôm nay sẽ không xảy ra điều gì bất thường.
"Ôi chao, gái thành phố về thăm nhà sao?"
Một giọng nam bất chợt vang lên từ phía cửa chính, cả Duy Thành và Mai Thư đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới.

Bước vào nhà là cậu thanh niên tầm hơn hai mươi, ăn mặc lếch tha lếch thếch, tóc tai thì nhuộm thành cái màu xanh xanh đỏ đỏ, trông bê tha vô cùng.

Mai Thư không nhịn được mà nhíu chặt mày, bố cô từ khi nào lại dễ tính với thằng nhóc này như vậy chứ?
"Lâu lâu chị gái mới về mà không có quà cho em sao?"
Hiếu vừa cười hề hề vừa ngồi xuống đối diện Duy Thành.

Bộ dạng của cậu ta khiến anh phải nhìn kỹ lại thêm vài phần, đánh giá đôi chút để lát nữa còn biết đường xưng hô.

Gọi Mai Thư là chị, xem ra cậu ta chính là em vợ của anh rồi.

"Không biết chào hỏi người lớn sao?"
Mai Thư hắng giọng nhắc nhở, chỉ mong thằng nhóc trời đánh này sẽ không giở ra trò mèo gì trước mặt Duy Thành.

Tính đi tính lại, gia đình cô cũng mang cái tiếng là gia đình gia giáo, bố mẹ đường đường đều là người có học thức mà lại dạy được thằng con trai như vậy thì thật chẳng ra thể thống gì nữa.
Hiếu thấy vẻ mặt cau kia thì vẫn cười cười cợt nhả, con mắt chậm rãi liếc qua người đàn ông đang ngồi cạnh bà chị của mình.

Nhìn qua tổng thể chắc hẳn là một kẻ có tiền, cậu ta cảm thấy bà chị lần này có vẻ biết cách chọn người hơn lần trước rồi.
"Em trai chị có còn là trẻ con đâu mà chị cứ doạ nạt như thế nhỉ? Chà, đây là anh rể tương lai sao?" Cậu ta hướng Duy Thành hất cằm một cái.

"Ông anh có muốn rước bà chị già ế nhà tôi về nhà không hay chỉ yêu dạo?"
"Cái thằng này!"
Mai Thư không nhịn được liền cao giọng, cô định đứng dậy với lấy cái dép nào đó ném cho thằng nhóc kia một cú nhưng người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng giữ tay cô lại.
Duy Thành vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm như trước, mỉm cười mà đáp lại cậu thanh niên kia bằng một giọng ôn hoà.
"Cưới chứ, đương nhiên là cưới.

Hôm nay anh tới đây cũng là vì muốn xin bố mẹ cậu cho anh được rước chị cậu về nhà."
"Trước khi xin bố mẹ thì anh cũng phải qua cửa tôi đã." Thằng Hiếu bắt chân hình chữ ngũ, tiếp tục hất cằm.

"Bố mẹ có đồng ý mà tôi không cho thì chị Thư cũng không được cưới."
Mai Thư thề rằng nếu người đàn ông bên cạnh không giữ tay cô, cô nhất định sẽ đi đến dán băng dính vào miệng thằng nhóc kia cho nó khỏi nói vớ vẩn nữa.

Nhưng trái lại với sự bực bội của Mai Thư, Duy Thành lại rất bình thản bật cười.

Anh tiếp tục dùng ngữ điệu chầm chậm đáp lại thằng Hiếu, bộ dạng không giống như đùa giỡn với "trẻ con" mà ngược lại còn rất nghiêm túc.

"Vậy cậu nói thử cửa ải của cậu đi? Anh sẽ từ từ nghĩ cách vượt qua."
Thằng Hiếu nghe vậy liền rất hài lòng mà gật gù.
"Đơn giản thôi, anh hãy đưa cho tôi một món tài sản riêng giá trị nhất của anh.".