Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 12: 12: Dạo Hồ Tây






Buổi ăn uống hôm nay không chỉ có tác dụng lấp đầy cái dạ dày, Mai Thư còn được cô bạn của mình trau dồi thêm một vốn kiến thức mới.

Đại loại nó nói, phụ nữ rất dễ mềm lòng, sau này quen thuộc thân thiết hơn thì tự khắc cô sẽ yêu Duy Thành mà thôi.
Ờ thì, chắc vậy…
Yêu hay không, nói trước được sao?
Được cái là nhỏ Khánh An này ngoài giảng đạo lý ra còn cung cấp cho Mai Thư một vài thông tin khá quan trọng về Duy Thành.

Qua lời kể của nó, cô biết được người đàn ông đang ở cạnh mình đã từng trải qua một quá khứ khó khăn.
Gia đình Duy Thành vốn là một gia đình mẫu mực rất bình thường ở cái đất thủ đô này.

Bố anh làm nhân viên văn phòng, mẹ anh thì ở nhà nội trợ, mọi thứ đều tưởng chừng như vô cùng tốt đẹp.

Rồi vào một buổi chiều trời Hà Nội đổ mưa ầm ầm, gió to sấm lớn hệt như bão về, Duy Thành bỗng nhiên thấy mẹ mình thu dọn đồ đạc định đi đâu đó.

Cho dù thời gian ấy anh đã cảm nhận được giữa bố mẹ mình có một mâu thuẫn lớn nhưng anh vẫn chỉ nghĩ mẹ đơn giản là muốn đi du lịch.
Nhưng không phải…
Khoảnh khắc Duy Thành nhìn thấy một người đàn ông tay trong tay dẫn mẹ mình đi, anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu một ngày bạn thấy người mẹ mình yêu thương bỏ mình và bố để đi cùng với một người đàn ông khác, bạn sẽ nghĩ gì?
Một ánh mắt cũng lười bố thí, bà Hoa cứ vậy mà lướt qua con trai mình như một người dưng, đôi dày cao gót lộc cộc bước lên một chiếc xe ô tô sang trọng.
Cạch.
Duy Thành đứng như trời trồng giữa mưa, hai mắt đều bị nước bắn cay xè cũng không chớp lấy một cái.


Bởi vì, anh đang chờ một ánh nhìn từ mẹ.
Nhưng có sao?
Cơn gió lớn từ đâu xâm nhập vào lồng ngực rỗng tuếch của thiếu niên ấy, xoáy thành một vòi rồng lớn quấn sạch đi mọi ấm áp còn vương vấn.

Lúc này, Duy Thành nghe thấy được một giọng nói văng vẳng bên tai mình...
Chạy theo đi!
Anh bắt đầu đuổi theo, đuổi theo chỉ bằng sức lực của đôi chân mình.

Xé gió tạt mưa, làm sao người thanh niên ấy có thể đuổi kịp một cỗ động cơ chạy bằng xăng dầu đây?
Đùng đoàng.
Vệt sáng chói lóa rạch ngang giữa bầu trời âm u, sấm sét ầm ĩ như muốn đánh thức Duy Thành tỉnh ngộ.
Mày bị bỏ rơi rồi...!đừng đuổi nữa…
Quả thật ông trời rất công bằng.

Ông ấy cho Duy Thành ngoại hình, học vấn, kỹ năng, điều kiện,...!và lấy đi của anh tình thân gia đình.

Nếu là người khác, liệu họ có muốn đánh đổi một người mẹ, người cha để lấy những thứ kia hay không?
Mai Thư đã từng gặp mẹ của Duy Thành.

Tuy bà ấy trông có vẻ khá kiêu kỳ nhưng cô không bao giờ liên tưởng được bà ấy lại vô tình như vậy.

Có thể vì tận sâu trong quan điểm của Mai Thư, người mẹ nào cũng sẽ yêu thương con mình.

Nhưng Khánh An lại nói với cô: "Chưa chắc!"
Khi được biết bà Hoa bỏ đi chỉ vì năm đó bố Duy Thành mất việc làm, Mai Thư mới thật sự bừng tỉnh ngộ.
Hoá ra trên đời này vẫn còn có rất nhiều người vô tình như vậy…
"Anh Thành là bạn bè với ông Hoàng nhà tao đã lâu năm rồi, theo tao thấy thì anh ý cũng là người thật thà.

Vì vậy nên lúc biết mày kết hôn chớp nhoáng với ổng tao mới không tới túm đầu mày về."
Sau khi đánh chén đã no nê, cô nàng Khánh An rủ bạn mình ra hồ Tây ăn thêm món phụ cơm chó.

Tầm này ở đây lạnh lắm, gió thu khe khẽ thổi qua làm mặt hồ không ngừng gợn sóng.

Mặt trăng trên cao tròn trịa phản chiếu xuống lòng nước tối mịt, nổi bật và tỏa sáng vô cùng, đáng tiếc lại không ai có thể chạm vào nó.
Mai Thư đưa tay vuốt lại mái tóc đang bay trong gió, mùi hương hoa sữa thoang thoảng khiến lòng cô nhẹ nhõm hẳn đi.

Cô đưa mắt nhìn ra một khoảng không rất xa, âm thanh mông lung vô định đáp lại lời người đang đứng kế bên mình.
"Tao cũng nhìn ra anh ấy là người thật thà.

Có điều anh ấy còn giấu khá nhiều tâm sự trong lòng, chắc hẳn cũng là vì hoàn cảnh gia đình khiến anh ấy khép mình lại."

Khánh An gặm miếng bò bía ngon lành, vừa nhai vừa gật đầu đồng tình với cô bạn.
"Vì vậy mày nên mở lòng với anh ấy hơn.

Mày mở lòng thì anh ấy mới mở miệng."
Mai Thư đảo mắt nhìn con bạn ham ăn, cô thở dài một cái rõ to, hai tay vịn vào lan can nghiêng người về phía sau theo chiều gió thổi.

Cảm giác này thật thích cũng thật dễ chịu, nó khiến cô chẳng muốn suy nghĩ thêm điều gì cả.
Vùng lưng mát lạnh bỗng chốc được bao phủ bởi một hơi ấm, hai vai Mai Thư nặng nề hơn hẳn vì chiếc áo khoác vừa được trùm vào.

Cô nhanh chóng xoay người, không nằm ngoài dự đoán liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

Duy Thành đứng đối diện Mai Thư, gió đêm làm lộn xộn mái tóc anh, nụ cười trên gương mặt ấy chưa bao giờ hết dịu dàng.
"Cẩn thận bị cảm."
Cỗ ấm áp kia không chỉ bao phủ lên người Mai Thư mà còn len lỏi tận vào trong từng mạch máu, luồn lách sưởi tới trái tim.

Đã lâu lắm rồi cô không có một người bạn trai để dựa dẫm, bản thân cũng đã quên mất cách yêu đương cùng người khác từ lâu, sự ân cần của Duy Thành lúc này thật dễ khiến Mai Thư cảm động.
Hai tay giữ lấy vạt áo khoác, Mai Thư ngước đầu nhìn Duy Thành, chớp mắt hỏi.
"Sao anh biết em ở đây?"
Không những thế người đàn ông này lại còn xuất hiện ngay đúng lúc cô đang nghĩ tới anh, quả thật thần kì mà.

Nhưng liệu anh có nghe thấy câu chuyện vừa rồi không nhỉ?
Duy Thành khẽ cười, nụ cười của anh đủ để tỏa sáng hơn bất cứ ngôi sao nào trên bầu trời đêm lúc này.

Dưới ánh đèn đường rực rỡ, Mai Thư có thể thấy rõ trong đôi mắt kia chỉ có hình bóng của cô, đơn giản mà đượm tình.
Khoan đã, tình yêu sao?
"Tôi đi cùng Hoàng, cậu ấy nói tới đón vợ nên tôi nghĩ em cũng ở đây."
Duy Thành vừa nói vừa chỉ tay tới đôi nam nữ đang đứng cách đó không xa ôm ôm ấp ấp.


Con bé Khánh An vừa đứng cạnh Mai Thư ba phút trước giờ quả nhiên đã mất tăm, cô cũng chỉ có thể nhìn theo lắc đầu ngao ngán.
"Vợ chồng nhà này có hai đứa nhóc rồi mà vẫn bày đặt tình tứ như vậy."
Duy Thành nghe vậy chỉ khẽ cười đầy nuông chiều.

Một cánh hoa nhài bé xíu được gió đưa đến từ nơi đâu hạ cánh xuống mái tóc đen dài của Mai Thư, thành công thu hút sự chú ý của người đàn ông ba mươi hai tuổi.

Anh rất muốn đưa tay lấy nó ra.
"À, anh ăn gì chưa?"
Đôi vợ chồng kia mặn nồng như vậy, Mai Thư cũng không dám làm phiền tới họ, bèn đặt tầm nhìn qua Duy Thành.

Giọng cười trầm thấp của người đàn ông làm cô chợt nhớ ra hiện tại cũng khá muộn rồi, bản thân cô thì đã no căng còn anh không biết đã ăn gì chưa.
Ánh mắt Duy Thành vẫn không rời khỏi cánh hoa nhỏ, anh hơi gật đầu nhìn Mai Thư, vừa nói vừa ngẫm nghĩ xem có nên trực tiếp lấy nó ra khỏi mái tóc cô không.
"Tôi ăn rồi."
Mai Thư cuối cùng cũng để ý đến vẻ mặt trầm tư bất thường của người đàn ông trước mặt.

Nếu cô mà biết anh ấy chỉ đang đơn giản là suy tư về một cánh hoa nhỏ xíu thì chắc sẽ ngã ngửa mất.
"Nếu đã đến đây rồi, hay là chúng ta đi dạo một lát đi?"
Với tư cách là một người vợ đảm đang dịu hiền, Mai Thư quyết định giải tỏa căng thẳng cho chồng mình bằng cách dẫn anh đi dạo bờ hồ.

Cô tưởng rằng bộ mặt kia của Duy Thành là mệt mỏi quá độ, lại không biết rằng tâm trạng anh căn bản đang rất vui vẻ hào hứng mà đồng ý.
"Được.".