Hôm Đó Trời Có Mưa

Chương 11: 11: Không Thể Mở Lòng






Nghe nói, việc chờ đợi một người vài năm chỉ xuất hiện trên phim truyền hình.

Nhưng có ai nghĩ rằng, phim ảnh đều là lấy chất liệu từ đời thường không?
Yêu đơn phương năm năm, khó lắm...
Một người thanh niên kể từ khi biết rung động cho đến khi nhìn người mình yêu chuẩn bị kết hôn cùng người khác, anh liệu đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ bất lực?
Không đếm được.
Không kể được.
Là anh cam tâm tình nguyện, là anh cố chấp ngu muội.
Phải chịu thôi!
Duy Thành là một người đàn ông bình thường, anh quyết định từ bỏ tình cảm của mình khi biết Mai Thư chuẩn bị kết hôn.

Không phải anh cao thượng, chẳng qua anh đang tuân theo chuẩn mực đạo đức của xã hội này.

Người đó xứng đáng hơn anh, cậu ta nhất định sẽ khiến cô gái anh yêu hạnh phúc.

Hơn nữa lòng Mai Thư vốn không có anh, anh lấy gì mà tranh giành đây?
Nhưng ông trời vốn lại rất thích trêu đùa người khác…
Theo thường lệ, lúc Mai Thư ra khỏi Đài phát thanh cũng là lúc ánh nắng mặt trời cuối cùng vừa tắt.

Mấy ngày nay Hà Nội tự nhiên khá nóng bức, có lẽ đều là do tác động xấu của việc ô nhiễm môi trường.

Lúc này, Mai Thư thật sự rất muốn thoát khỏi đám khói bụi trên đường rồi chui vào một nơi nào đó thật dễ chịu.
Nhớ đến bầu không khí trong lành tươi mát, Mai Thư lại bất chợt nhận ra bản thân đã lâu rồi không về thăm bố mẹ.

Từ khi bước sang tuổi hai mươi tám, cô không còn dám bén mảng về nhà thường xuyên nữa, lý do đơn giản là cứ vác mặt về sẽ bị giục lấy chồng.
Thế giờ chẳng phải đã có chồng rồi sao?
Mai Thư lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngây người, cô không hiểu sao cứ cảm thấy cuộc sống của mình mông lung quá!
Trên con xe tay ga luồn lách qua dòng người tấp nập, "tay lái lụa" Khánh An đã nhìn thấy con bạn mình đứng đơ ra ở đằng kia rồi.

Gì chứ nếu so về độ ngơ ngẩn thì không ai bằng nó hết, nó còn từng có biệt danh là Thư ngơ mà.
"Này cô em xinh đẹp ơi, cho anh đây xin tên với?"
Giọng nói lanh lảnh đi vào lòng người này thì chỉ có Khánh An sở hữu thôi.


Giữa đường lớn mà hô hào như vậy, Mai Thư cũng thấy xấu hổ hộ con bạn mình.

Thề là lúc này cô chỉ muốn chui xuống một lỗ nào đó cho đỡ nhục.
"Mày dở hơi gì thế, có thấy người ta đang nhìn không?"
Mai Thư chạy nhanh đến chỗ Khánh An để bịt mồm nó lại.

Nếu để nhỏ này tiếp tục líu lo ở đây chắc cô phải đội quần đi về nhà mất.

“Hơ, chị đây có làm gì đâu? Chị đây chỉ đánh thức cô gái mộng mơ nào đó ra khỏi giấc ngủ chiều thu thôi.”
Khánh An nghiêng đầu né khỏi móng vuốt của cô bạn, vẫn rất sảng khoái nói lớn.

Nhìn bộ dạng con bé lúc này, liệu có ai nghĩ rằng nó đã là mẹ của hai đứa con trai kháu khỉnh không?
Mai Thư bất lực thở dài nhìn con bạn thân đang khoái chí cười khùng khục giữa đường.

Thôi thì đâm lao theo lao, cô dứt khoát nhảy lên sau xe nhỏ An, nén lại xấu hổ dâng trào mà để nó chở đi.
“Được rồi, mày mau đi nhanh nhanh cho tao nhờ với.”
Khánh An lấy cái mũ bảo hiểm đưa tới cho người phía sau rồi ngẩng cao đầu phóng xe hòa vào dòng người tấp nập.

Gió mát thổi vào mặt phần phật, nó làm rối tung mái tóc đen thẳng của Mai Thư khiến cô phải nhanh chóng với tay tóm lại đống tóc để vào trước ngực.

Mùa thu Hà Nội đúng là mùa thiên đường của hoa sữa.

Khi đi qua những hàng cây lớn ven hồ, Mai Thư có thể ngửi được một mùi thơm đặc trưng chỉ có ở loài hoa này.

Có người không quen sẽ cảm thấy rất nhức đầu, nhưng với Mai Thư, cô lại rất thích.
Nói về Khánh An, con bé là bạn thân từ hồi cấp ba của Mai Thư.

Hai đứa cùng quê cùng trường, chơi với nhau tính ra cũng đã được hơn mười mấy năm rồi.

Khánh An chính là phiên bản trái ngược hoàn toàn của Mai Thư, những tính cách gì cô không có là nó có hết.


Hổ báo cáo chồn, ngầu lòi đanh đá, nhìn nó phóng khoáng vậy thôi chứ trái tim mong manh dễ vỡ lắm! Từ khi tốt nghiệp rồi kết hôn, tuy Mai Thư cùng bạn thân không thể gặp gỡ thường xuyên nhưng vẫn thỉnh thoảng đi ăn cùng nhau, quan hệ vẹn nguyên như lúc đầu.
Xã hội của người trưởng thành nhiều áp lực lắm, đôi khi họ sẽ quên mất cả việc giao lưu kết bạn chỉ vì bận lo cơm áo gạo tiền.

Nhưng họ lại không biết chính họ đang tự đưa mình vào ngõ cụt vô định.

Đôi khi sống vì bản thân mình một chút, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Đi một đoạn ngắn cũng tới một quán bún bò bình dân quen thuộc.

Nơi đây gần trường Đại học của Mai Thư, hồi còn là sinh viên cô và Khánh An thường hay hẹn gặp gỡ ở chỗ này.

Khánh An đỗ xe rồi nhanh nhẹn chạy vào gọi đồ trước.

Nó chọn một cái bàn yên tĩnh nhất bên trong cùng.
"Sao rồi sao rồi? Kể chuyện đi chứ!"
Vừa ngồi chưa ấm ghế được bao lâu, nhỏ An đã nhìn chằm chằm Mai Thư bằng đôi mắt to tròn long lanh của nó.

Bộ dạng hóng chuyện này, Mai Thư cũng đã quá quen thuộc rồi.
"Đừng dùng chiêu đó với tao.

Tao có phải chồng mày đâu mà làm nũng!"
"Ai nói chị đây làm nũng? Chị đây là đang sẵn sàng nghe cô em tâm sự.

Nói, chuyện thế nào rồi?"
Mai Thư chỉ cười cười nhìn tô bún bò vừa được bê lên, hơi nóng còn bốc nghi ngút vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác.

Cô lấy tờ giấy ăn lau qua đôi đũa của mình và cả đôi đũa của Khánh An nữa, đẩy bát bún về nó rồi thúc giục.
"Ăn đi cho nóng."
Khánh An xị mặt.

Rõ là nhỏ này đang đánh lạc hướng phải không? Cô quyết tâm không để nó thực hiện được mục tiêu của mình.

"Vừa ăn vừa nói cũng được.

Mày yên tâm, tao không sặc đâu."
Mai Thư thở dài rồi cũng không nhịn được cười.

Cô cúi đầu cắn thử một miếng chân giò, mùi vị vẫn hệt như năm năm trước.

"Cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là tao chưa quen với việc tiếp xúc thân mật với người khác giới, kể cả chồng tao."
"Hể? Đừng nói với tao là tụi mày còn chưa nắm tay đấy nhé?"
Mai Thư ngơ ngác nhìn con bạn, cô lắc lắc đầu.
"Nắm rồi hả? Thế ôm chưa?"
Ôm sao? Chắc là chưa có!
Khánh An nhìn một xíu thôi cũng đã biết là có hay chưa, cô hiểu con nhỏ này quá mà.
"Thế chia giường ngủ?"
"Không có, ngủ chung mà."
Nghe xong câu này, nhỏ An mừng giống như vớ được vàng.

Hai mắt nó sáng rực, hận không thể nhoài người về hẳn phía trước, vẻ mặt rất chi là… gian xảo.
"Thân hình ổng có đẹp không?"
Phụt!
Mai Thư suýt nữa thì phun luôn miếng bún vào mặt Khánh An, cô phải nhịn lắm mới có thể không sặc sụa.

Hai gò má phút chốc đỏ bừng bừng, nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao như bị sốt, Mai Thư nén ho khan luống cuống đáp.
"M… mày hỏi lung tung gì vậy!"
Khánh An thấy vậy liền xùy một tiếng.

Nói như vậy là chưa tiến triển lắm rồi, cô bĩu môi ngao ngán.
"Ổng là chồng mày còn.

Mày không biết thì ai biết?"
"..."
Cũng… đúng.

Khánh An lắc đầu nguầy nguậy nhìn con bạn đang uống liên tục mấy cốc nước lọc, hiếm khi nhiệt huyết khuyên nhủ của nó lớn như lúc này.
"Thư, mày có tin hơn một nửa số phụ nữ tiến tới hôn nhân không phải vì tình yêu không?"
Tin chứ! Bây giờ tìm được một tình yêu đích thực không phải là dễ.
"Nếu mày đã quyết định kết hôn với Thành, mày nên gạt bỏ hẳn những ký ức kia ra một bên đi."

Mai Thư hiểu rõ Khánh An đang nhắc đến điều gì.

Nhưng đó thật sự là vấn đề của cô hay sao? Thật sự là vì cô còn nhớ đến người đó à?
"Không.

Tao quên được anh ấy rồi An.

Tao không còn mơ thấy anh ấy thường xuyên nữa.

Chỉ là…"
"Chỉ là anh ta vẫn nằm ở một góc sâu trong trái tim mày?"
Mai Thư khẽ lắc đầu.
"Chỉ là tao cũng không thể yêu thêm một ai."
Nghe thì thật vô lý và đáng buồn cười phải không? Nhưng đó là sự thật.

Đa số người trên thế gian này không thể nhớ mãi một tình yêu, nhưng chẳng phải đó chỉ là đa số thôi sao? Mai Thư hiểu rõ lòng mình.

Cô là một kẻ cố chấp.
"Có thể sau này tao và anh Thành sẽ sống rất hoà hợp, nhưng có lẽ tao đối với anh ấy cũng không thể nào là tình yêu được."
Là tình thương gia đình.

Là người bạn đồng hành đến cuối đời.
Không hơn không kém…
Khánh An hơi ngạc nhiên nhìn con bạn trước mặt mình.

Phải rồi, nó hiền thì vẫn rất hiền, nhưng nó cố chấp thì chẳng ai bằng.

Hôn nhân không tình yêu thì sẽ ra sao nhỉ? Liệu có thể đồng hành lâu dài không?
Khánh An không biết.
"Tao vẫn mong mày có thể mở lòng."
Mai Thư chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cô cúi đầu ăn bát bún nóng hổi rồi phóng tầm mắt ra đường lớn đông đúc.

Rốt cuộc là do cô chưa trải qua hay là do cô thật sự không thể quên?
Thôi thì, tới đâu hay tới đó vậy....