User không nói nên lời, trầm ngâm một chút, hắn quyết định
- Đến thần điện Pta!
***
Trên chiếc giường đệm êm ái, Henutmire mệt mỏi nhắm mắt, hàng mi ươn ướt dao động nhẹ, gò má bên trái còn sưng tấy đỏ hồng, đôi môi rung rẫy mím chặt như đang cố kiềm nén ủy khuất.
Bên giường, hai nữ nhân xinh đẹp khí chất cao quý hơn người ngồi trước, đám cung phi mỹ nữ như hoa như ngọc đứng hầu phía sau. Ai nấy đều hết sức quan tâm đến chuyện “động trời” vừa xảy ra
…
- Cô ta vào đây bằng cách nào?
- Runa, lúc vương phi xảy ra chuyện ngươi cũng có mặt phải không? – vương phi Nefertari dịu dàng như nước hướng người tỳ nữ rặn hỏi
Ở khoảng cách không xa, nữ quan Runa đang băng bó vết thương trên tay nghe hỏi liền quỳ xuống, thuật lại với vẻ mặt sợ hãi
- Thưa vương phi, bầy tôi cũng không rõ làm sao cô ta vào được tận đây. Lúc đó, cô ta đột ngột xuất hiện dùng dao uy hiếp chủ nhân, ép không bầy tôi được kêu cứu. Rồi… Rồi, tát vào mặt chủ nhân lớn tiếng nói… “Ngươi không được tranh giành pharaon với ta!”. Chủ nhân vì sợ hãi quá độ mà ngất đi. Sau đó, cô ta lại xông đến dùng dao đâm vào tay tôi…
- Nói hay lắm… - Giọng nói đàn ông trầm thấp từ ngoài truyền vào. Thân ảnh uy dũng đồng thời xuất hiện nơi ngưỡng cửa
- Pharaon vạn tuế! – Liên thanh sùng bái quen thuộc vang lên
Ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, cơ thể cường tráng tựa mãnh sư… Mị lực tỏa ra từ hắn thực sự đủ sức hấp dẫn mọi phụ nữ, khiến họ phải điên cuồng muốn giữ lấy. Nhưng… Có ai biết được? Chính hắn lại mong muốn những lời dối trá của nữ quan kia trở thành sự thật biết nhường nào?
Mắt phượng điểm qua một lượt những gương mặt yêu kiều dưới chân, rồi dừng lại một chút trên người nữ quan kia. Song, hắn không vội nói gì mà trực tiếp lướt qua đến cạnh giường, trầm giọng
- Tất cả miễn lễ!
Chỉ đợi có thế, Henutmire hai tay như dây leo quấn lấy phần hông lực lưỡng của người đàn ông, nước mắt không biết từ đâu tuông ra như thác, uất ức
- Ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến thế… Lại từ một đứa nô lệ thấp hèn… huhu
Hắn khẽ cau mày, đưa tay nâng nhẹ cằm cô ta, liếc nhìn nữa bên mặt còn ửng hồng nắm dấu tay
Bên kia giường truyền đến âm thanh thanh tao dịu ngọt
- thần thiếp đã cho người đi mời nữ tư tế… Nhưng… Nhưng nàng ta từ chối với lý do bệnh nặng không tiện ra gió…
- Nó nói dối! Vừa rồi ở đây nó còn là một con báo vô cùng hung hãn, khát máu - Henutmire không nhịn nỗi cắt ngang lời Iset
Như không để tâm đến những lời vừa nghe, âm thanh trầm đục không mang theo bất kỳ cảm xúc nào đều đều hướng đám phụ nữ bên giường ra lệnh
- Các nàng lui xuống!
Biết không thể trái lệnh, bọn phi tần lễ phép hạ thấp người, rồi từng bước khuất sau cửa lớn. Lúc tiếng động nhỏ dần rồi tắt lịm trên nền đá lưu ly lạnh ngắt… Cũng là khi một cái tát như trời giáng rơi thẳng vào nữa bên mặt còn lại của Henutmire, khiến cô ta ngã sóng xoài trên chính chiếc giường của mình. Những người còn lại trong phòng được một phen khiếp vía, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, âm thanh từ địa ngục vọng lại bởi căn phòng kín
- Nếu trong người ngươi không chảy dòng máu hoàng gia Ramesses thì thứ mà ngươi nhận được hôm nay không chỉ là bạc tay này
Henutmire sau giây choáng váng liền bò xuống giường ôm lấy chân hắn, mặc kệ đau rát trên mặt, cô khóc như mưa, nghẹn ngào
- Thần thiếp không biết mình đã phạm tội gì?
Những ngón tay thon dài lần nữa nâng nhẹ gương mặt kiều diễm, ép buộc đôi mắt đẫm lệ kia đối diện cùng đôi ngươi hổ phách lạnh lẽo của hắn, lực tay cũng tăng dần theo từng câu chữ
- Đừng tưởng ta không biết những gì ngươi đã làm, giết phi tần kia là để cảnh tỉnh ngươi. Nào ngờ hôm nay ngươi dám dối gạt ta lần nữa, gan ngươi thực sự to bằng trời…
Xương hàm thon nhỏ tưởng chừng vỡ vụn dưới lồng bàn tay sắt thép, Henutmire hoảng loạn bắt lấy cổ tay người đàn ông, sống chết lôi ra. Miệng vì đau đớn mà không thốt nỗi một lời, chỉ có thể vô lực ngọe nguậy đầu, không biết cô đang muốn van xin hắn buông tha hay phủ nhận điều hắn nói. Thái độ hoảng loạn của cô gái dưới chân càng khiến Ramesses thêm phần chán ghét, đôi môi quyến rũ thông thả phun nhẹ từng từ
- Cũng như ta, Ivy thuận tay trái. – Âm cuối thoát ra khỏi miệng cũng là lúc sự chán ghét kia lên đến đỉnh điểm, hắn buông tay. Nhưng giờ phút này chính cô ta lại quỵ ngã xụi lơ trên nền đá lạnh
Có nằm mơ Henutmire cũng không nghĩ đến chi tiết hi hữu này. Lại một lần nữa cô thua trong chính mưu kế của mình “Nó quá may mắn hay bản thân mình quá xui xẻo?”. Thêm một lần nữa ngước nhìn bóng dáng thánh thần khiến cô si dại suốt mười mấy năm nay: “Một chút thương xót trong đôi mắt hổ phách đẹp đẽ kia cũng không tồn tại!”. Nụ cười chua chát thoáng hiện trên gương mặt đầy nước mắt: “Mình thua chỉ vì tim người đàn ông này không thuộc về mình… Nhưng con tiện tì Ivy càng không đủ tư cách có được nó…”. Như một con phượng hoàng gãy cánh, Henutmire đưa tay gạt đi nước mắt, chỉnh lại tư thế tôn quý vốn có. Cô mỉm cười thật kiều diễm, khẽ nói
- Ngài hết lòng bảo vệ nó… Chỉ bởi nó rất giống… người đó…!
Tuy câu nói không đầu không đuôi, nhưng lại có tác dụng khiến gương mặt tuấn mỹ vốn lãnh khốc nay lại càng âm hàn cực điểm. Với vẻ mặt ác chưa từng thấy hắn nghiến răng gằn từng chữ hết sức rõ ràng
- Ta đối với người đàn bà kia cũng như ngươi… Chỉ có chán ghét, “vô-cùng-chán-ghét”!
Mặc kệ Henutmire còn đang bàng hoàng bất động bởi lời nói phũ phàng ấy. Ramesses hướng Karen lớn tiếng ra lệnh
- Truyền lệnh của ta, vương phi Henutmire phạm tội bất kính, tước bỏ mọi quyền hạn, giam lỏng tại thần điện Pta. Nghiêm cấm mọi cuộc tiếp xúc – liếc mắt sang tên nữ quan trẻ tuổi đang run cầm cập do quá sợ hãi, hắn tàn nhẫn đưa ra phán quyết – Nữ quan Runa phạm tội dối trá xử cắt lưỡi, rồi thưởng cho bọn nam nô… để nó sống-không-bằng-chết
- Pharaon tha cho bầy tôi. Xin ngài tha cho con!... – Runa khóc lóc thảm thiết, liên tục dập đầu van xin
Song, đáp lại âm vang thống khổ lại là ngữ điệu nhẫn tâm quen thuộc
- Lập tức thi hành! – Hắn bình thản xoay lưng tiến ra cửa lớn, phất tay ra hiệu lệnh Karen không cần theo hầu. Từng bước dài nối tiếp nhau mang theo chút vội vã, nôn nóng… Dường như hắn đang rất muốn gặp người-nào-đó…