Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 93: 93: Chấp Nhận





Thước Vi Nhi và Mạch Thiên Tầm ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ngọn gió nào thổi tiểu tổ tông này đến bệnh viện.

Mạch Thiên Tầm không tiện ở lâu, chỉ điềm đạm đứng dậy chào hỏi vài câu rồi ra về.

Triều Doanh Diệp chống cằm thở dài: “Tôi chấp nhận rồi.

Dù sao cháu tôi cũng ở trong bụng cô, gọi một tiếng chị dâu cũng không vấn đề gì.

Cô đúng là thượng vị thành công rồi.”
Thước Vi Nhi không nói gì, chỉ mỉm cười vuốt bụng nghe Triều Doanh Diệp thao thao bất tuyệt: “Cô cũng hay thật, bây giờ anh Duy như người mất hồn vậy, kéo dài như vậy chắc anh ta điên luôn!”
“Triều Duy vẫn ổn chứ?”
“Ổn gì mà ổn.

Toàn giả vờ thôi! Người mình thích có thai với người khác thì ổn kiểu gì?! Nghe bảo sức khỏe cô không tốt nên nhà tôi đã mời chuyên gia dinh dưỡng về rồi.

Cứ yên tâm dưỡng thai đi!”
“Vậy còn trường học thì sao?”
“Chẳng lẽ cô còn tính vác đứa bé đi học cùng hả? Cứ tạm bảo lưu đi.” Triều Doanh Diệp trợn mắt.


Thật sự không hiểu Thước Vi Nhi đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Bao cô gái mơ ước được gả vào nhà họ Triều, ăn sung mặc sướng cả đời không cần phải bận tâm đến tiền bạc, sinh một đứa con thôi là xem như địa vị trong nhà vững như bàn thạch, vậy mà Vi Nhi cả ngày ủ rũ, đến cười cũng gượng gạo như vậy.
“Doanh Diệp, tôi muốn về nhà.

Không muốn ở bệnh viện nữa.”
“Không được.

Cô còn yếu lắm! Lỡ có chuyện gì…”
Nếu Thước Vi Nhi và đứa nhỏ có mệnh gì chắc cả nhà họ Triều lột da nó mất.

Triều Doanh Diệp vì an nguy của chính mình mà kịch liệt từ chối, còn lập tức gọi điện mách lại cho Triều Lâm.

Lúc anh đến nơi đã thấy cô ôm gối ngồi ngây ngốc trên giường, ánh mắt nhìn ra ban công, tóc tết gọn để một bên trông có vẻ thanh thản dễ chịu nhưng lại phảng phất chút buồn bã khó nói.
“Em thấy chán hả?” Anh bước đến, từ phía sau ôm cô vào lòng hoàn toàn không dám dùng sức vì sợ làm cô bị thương.

Trên người cô có mùi sữa tắm dịu nhẹ, Thước Vi Nhi không dùng nước hoa, mái tóc cũng không có dầu dưỡng tóc nên chỉ có mùi đặc trưng của dầu gội và dầu xả.
“Có một chút.

Em không thích ở bệnh viện cho lắm.”
“Vậy xuất viện, anh đưa em về nhà lớn Triều gia để chăm sóc.”
Hai người họ lần đầu tiên làm cha mẹ, còn nhiều điều bỡ ngỡ nên phía trưởng bối trong nhà muốn cô về sống ở nhà lớn để tiện bề chăm sóc.

Thước Vi Nhi không phải dạng không hiểu chuyện, cô chấp thuận nhưng với điều kiện phải đuổi quản gia Lý đi.
Hừ! Bà ta rõ ràng là một tai họa, để bên cạnh ai biết sẽ còn làm ra chuyện động trời gì?
“Đều nghe em hết.

Đầu tháng sau chúng ta tổ chức đám cưới nhé!”
“Em biết rồi.

Chúng ta làm tương đối thôi, đừng phô trương quá!”
Anh nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy cô có điểm gì đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ được là gì.

Thước Vi Nhi trưởng thành hơn tuổi thật, nhìn thì có vẻ hiểu chuyện, biết tiến biết lùi nhưng trong mắt anh chỉ là sự xa cách.


Bọn họ đã ở bên nhau, có một đứa con mà anh lại không rõ cô đang nghĩ gì trong lòng.

Chẳng lẽ cô vẫn còn hoài nghi tình cảm của anh ư?
“Như thế nào gọi là phô trương? Kết hôn cũng chỉ có một lần thôi mà.”
Triều Lâm là con trai trưởng, là người thừa kế, hôn lễ của anh các trưởng bối trong nhà hận không thể làm cho cả thế giới này biết, sao có thể qua loa như vậy được.

Phía gia đình tuy cảm thấy một nữ hầu như cô một bước lên chức bà chủ có vẻ không hay, song, trong bụng cô đã có đứa cháu đầu tiên, dù muốn dù không vẫn phải kết hôn.
Nhiệm vụ của Thước Vi Nhi chỉ có một: Dưỡng sức khỏe thật tốt để sinh ra một cháu trai bụ bẫm.
Nhưng, đây lại không phải cuộc sống cô mong mỏi.
“Em… không thích nhiều người lạ.”
“Được rồi, đúng là hết cách với em luôn.

Đều nghe theo em hết!”
***
Thước Vi Nhi dọn về nhà lớn, nơi mà trước đây nguyên thân uất ức rời đi, cô cũng từng chịu không ít khổ ở đây.

Vậy mà giờ lại biến thành bà chủ, những người làm khác gặp cô phải cung kính cúi chào.

Hiển nhiên, quản gia cũng đã thay người, không còn là bà Lý nữa.

Triều Duy ngồi trên sofa, mím môi nhìn anh trai cẩn thận che chở cho cô.
Là hắn sai rồi! Hắn đến muộn, mất đi tư cách ở bên cạnh cô!
Thước Vi Nhi không gay gắt hay tránh né, nhìn thấy hắn cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Điều này khiến cho Triều Duy càng khó chịu trong lòng, hắn đứng dậy muốn đi lên lầu thì bị mẹ gọi lại: “Đi đâu? Nhanh chào chị dâu đi.”

Triều Duy tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía cô.

Thước Vi Nhi vẫn dáng người gầy gò, nhỏ bé, đứng cạnh Triều Lâm lại có vẻ xứng đôi đến lạ.

Hắn nhớ cô gái này trước đây từng rụt rè đến trước mặt hắn, ánh mắt long lanh nói lời bày tỏ.

Khi đó hắn làm gì? Hắn không nhớ, cũng chẳng dám nhớ lại.
Hắn đã năm lần bảy lượt tổn thương Vi Nhi, cô không hận hắn đã là may lắm rồi.
Nhưng giá mà cô gả cho người nào khác cũng được, tại sao nhất định phải là anh trai?
Để rồi hắn phải đối mặt với tình cảnh trớ trêu thế này.
“Chị dâu…”
Tim hắn muốn vỡ tan thành từng mảnh.

Dùng hết sức lực mới nói được hai từ kia, xong việc vội vàng chạy về phòng để mặc phu nhân lắc đầu ngán ngẩm: “Thằng nhóc này.

Có phải nhỏ bé gì nữa đâu mà không biết đối nhân xử thế gì cả.

Con dâu ngoan, để con chê cười rồi.”