Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 53: 53: “các Cô Là Ai”





Hai người một trước một sau đi đến văn phòng cá nhân của giáo viên.

Phòng của Mạch Thiên Tầm không trang trí quá nhiều, vật dụng đơn giản, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi ngay lập tức.

Đây là đặc tính chung của những ai xuất thân là sát thủ: Hạn chế để đồ dùng cá nhân, lưu lại dấu vết, sẽ dễ bị truy ra thân phận.
“Nghe nói em vừa mới chuyển đến đây? Đã quen với môi trường học chưa?”
“Vâng.

Em thấy nơi này khá tốt.”
Mạch Thiên Tầm pha cho cô cốc trà sữa ấm thơm lừng.

Thước Vi Nhi gật đầu cảm ơn, nét lạnh lùng trên mặt cũng không còn mà thay vào đó là sự dịu dàng hiếm hoi.

Mạch Thiên Tầm cũng nhìn ra hảo cảm từ cô, nhưng không hiểu vì sao luôn cảm thấy ánh mắt này, thái độ này thật quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức cô ấy không nỡ xuống tay.
“Cậu nam sinh kia là bạn trai em ư?”
“Không phải ạ.”
“Thảo nào trông em không vui mỗi khi cậu ta đến gần.”
“Vâng.”
Thước Vi Nhi rất kiệm lời, nếu chỉ nghe đoạn đối thoại kia sẽ không cách nào nhìn ra dụng ý của hai bên, cùng lắm là cảm thấy như giáo viên đang quan tâm sinh viên của mình mà thôi.
“Trước đây em từng nghỉ học một năm ư?”

“Vì lý do cá nhân thôi ạ.

Là người nhà đã tạo điều kiện cho em đến đây học.”
“Người nhà của em là?”
“Là họ hàng của nhà họ Triều.”
Mạch Thiên Tầm khẽ nhăn mày, dù chỉ trong thoáng chốc nhưng Thước Vi Nhi vẫn phát hiện ra.

Cô xâu chuỗi mọi phán đoán của bản thân, mơ hồ hiểu được vì sao Mạch Thiên Tầm lại muốn gặp riêng mình.

Lẽ nào cô ấy cho rằng mình chính là “nhiệm vụ” lần này sao?
Trong tổ chức, phòng cung cấp thông tin và phe sát thủ chưa bao giờ thuận mắt nhau.

Nguyên nhân là bởi phía cung cấp thông tin luôn chỉ đưa tin tức rời rạc.

Bọn họ mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi điều tra quá lâu, vậy nên luôn đưa tin một cách vội vàng, đôi khi không đầy đủ khiến những sát thủ như cô thỉnh thoảng lại gặp sự cố ngoài ý muốn.
Xem ra, Mạch Thiên Tầm vẫn chưa tìm được kẻ mà cô ấy cần ám sát.

Liệu cô có nên giúp cô ấy một chút hay không?
“Nhà họ Triều à? Cũng là một gia tộc không tầm thường.

Nhưng chẳng phải em họ Thước hay sao? Hai gia đình này… hình như không thân nhau lắm…”
Thước Vi Nhi nhoẻn miệng cười tươi.

Quả nhiên là bạn tốt, trong khi những kẻ khác đều ngờ nghệch thì cô ấy có thể dễ dàng nhận ra điểm mấu chốt này.

Nhưng cô đã có sự chuẩn bị, những gì cô cần làm chỉ là bình tĩnh đáp lời: “Lúc trước em từng cứu nhị thiếu gia của nhà họ Triều, vậy nên người nhà họ đã thu nhận em, để em có thể tiếp tục đến trường.”
“Tiếp tục đến trường?”
Mạch Thiên Tầm đã dành nhiều thời gian để sàng lọc những gia tộc lớn trong ngôi trường này.

Nhà họ Thước nói bình dân thì không hẳn, nhưng cũng chẳng phải quý tộc gì.

Học trường tư thục L’Avorio có lẽ hơi quá sức, song, một trường Đại học tương đối chẳng lẽ không nuôi nổi?
Thước Vi Nhi vén tóc, dáng vẻ yếu đuối là một loại lợi hại, bởi nó khiến những kẻ xung quanh cô dần lơ là phòng bị, đợi đến khi thời cơ thích hợp thì có thể tung ra một đòn trí mạng làm đối phương không kịp trở tay.

Đôi mắt cô long lanh ánh nước, chất giọng trở nên mềm mỏng lạ thường: “Là vì em kém cỏi, nên không được yêu thương bằng anh chị trong nhà.

Anh trai và và chị gái đều được du học, được sống trong nhung lụa, còn em thì…”
“Được rồi.


Cô hiểu rồi.

Mọi chuyện đã qua, cũng đừng để trong lòng nữa.”
Cùng là cô nhi, Thước Vi Nhi hiểu rõ bọn họ đều có chung một khát khao về mái ấm gia đình.

Nhưng cuộc đời chưa từng cho họ cơ hội ước mơ.

Lúc nhỏ thì bị bỏ rơi, ở trong cô nhi viện trải qua những năm tháng thiếu thốn và chật vật.

Lớn lên một chút lại bị đưa về tổ chức, trở thành cỗ máy chém giết ghê người.

Mai sau cho dù rời khỏi tổ chức thì những đớn đau đó vẫn ám ảnh họ mãi mãi đến cuối đời.

Ai sẽ sẵn lòng đồng hành và bầu bạn bên một người có quá khứ đẫm máu như vậy chứ?
Không ai cả.
“Nhờ nhà họ Triều mà em có được như ngày hôm nay.

Bọn họ làm ăn trong sạch, lương thiện như vậy, sau này thành danh em nhất định báo đáp.”
Ý của cô là: Nhà họ Triều vốn không phải mục tiêu lần này.
“Được rồi, em về trước đi.

Xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian của em.”
“Không sao ạ.

À, cô có từng gặp hội trưởng hội học sinh chưa nhỉ? Em nghe bạn học nói người này… rất bí ẩn.”
Mạch Thiên Tầm yên lặng, nhìn chằm chằm vào Thước Vi Nhi.


Tại sao cô ấy luôn cảm thấy nữ sinh này kỳ lạ, như thể đang lẳng lặng gợi ý cho cô ấy về nhiệm vụ lần này vậy.

Nhưng rõ ràng cô chỉ là một sinh viên ốm yếu, không có chút nổi bật nào cả, thậm chí trông dáng vẻ còn hơi ngờ nghệch và quê mùa nữa.
“Chưa từng gặp.”
“Vâng.

Em về trước.”
Thước Vi Nhi xoay người rời đi, nụ cười trên khóe môi càng thêm rạng rỡ.

Cô cảm thấy mình có thể giúp cô ấy hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau đó sẽ kể lại toàn bộ sự việc trùng sinh cho cô ấy nghe.

Tiết học sau đó, cô hoàn toàn vắng mặt.

Bởi cô bận tìm hiểu về một vài câu lạc bộ ở trường.

Ngô Hạo nói không sai, việc tham gia câu lạc bộ có thể mang đến sự liên kết giữa cô và những sinh viên ở đây, từ đó khai thác vô số tin tức hữu ích.
Cô mở cửa nhà vệ sinh, muốn bước ra thì thấy có bốn nữ sinh đang chặn đường, ánh mắt bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Thước Vi Nhi liếc mắt nhìn bọn họ: “Các cô là ai?”.