Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 56




Chap 55

Thật ra ngay từ đầu, tibu đã hiểu rõ lý do tại sao đối với tibu sunny cứ như là một điều gì đó vô cùng huyền bí và không thể nào thôi suy nghĩ về nó. Cảm giác giống như là nhìn vào khoảng trời mênh mông và bất tận, sâu thẳm hun hút, một chút ghê rợn một chút thích thú và vô cùng tò mò không biết có gì ở trong đó… Tibu chưa bao giờ có thể hiểu được suy nghĩ của sunny, ẩn chứa đằng sau khuôn mặt xinh đẹp là điều gì trong đó, tibu đã yêu thương sunny bằng cả trái tim mình, hy sinh tất cả… Có thể là tuổi thanh xuân, có thể là nụ cười, hoặc họa may có thể là những gì quý giá nhất đối với tibu… nhưng tibu không bao giờ hiểu được tại sao trong sunny, dường như chẳng cần đến thứ tình yêu quý giá đó, phải chăng chỉ là lấp lại lỗ hổng quá lớn trong trái tim vỡ vụn vì tình yêu của sunny. Tibu hiểu rằng, bấy lâu nay, vốn dĩ tibu không phải là hình bóng trong trái tim của sunny...nhiều khi tìm đến tibu cũng chỉ là một sự lựa chọn trong lúc tuyệt vọng…

…..

……

Con người trưởng thành và mạnh mẽ hơn qua những nỗi đau đã từng gặp phải, nhưng trái tim họ cũng dần chai sạn vì những điều đó

….

…..

Những bữa ăn sáng tibu luôn dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho sunny từ trong học bàn, chưa bao giờ sunny đụng đến nó, kết cục tất yếu là nó nằm ở trong thùng rác. Từ buổi sáng hôm nay, tibu không còn làm cái chuyện ngu ngốc đó nữa. Chưa bao giờ tibu cảm thấy căm hận và thù ghét sunny như lúc này, tuy nhiên không thể phủ nhận một chuyện… rằng trong trái tim tibu lúc này…

….

…..

Một buổi sáng thứ hai ồn ào và vội vã như mọi ngày, mà phải thú nhận rằng cái lớp học mới không khiến tibu cảm thấy hứng thú một chút nào, từ bạn bè cho đến thầy cô giáo. Những thằng con trai trong lớp thì lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân, phô bày những món đồ đắt tiền, hoặc thể hiện mình là người dữ dằn và ghê gớm. Bản tính tibu vốn dĩ sống nội tâm, từ ngày cô gái mang cái tên sunny xuất hiện và biến mất, tuyệt nhiên tibu ngày càng trở nên khép kín nhiều hơn, không mở lời nói chuyện với ai một câu ngoại trừ cô bé đáng yêu jenny.

Bọn con gái trong lớp cũng vì cái vẻ bề ngoài đó càng trở nên mê mẩn tibu nhiều hơn, mặc kệ cái thành tích học tập không mấy sáng sủa, mặc kệ cái tính tình khác người của tibu. Cũng bởi vì thế, mấy thằng con trai trong lớp có phần khó ưa tibu, nếu không muốn nói thẳng ra là rất ghét.

Đã một tuần trôi qua kể từ lúc những thằng trong lớp luôn cố tình trêu trọc tibu, tibu tuy to cao nhưng lại quá trầm tính, mặc kệ những gì tụi nó làm. Khi thì xé tài liệu học tập, khi thì vứt cặp sách. Mà nghĩ cùng kì, tibu thay đổi nhiều quá. Trở thành một con người ngoan ngoãn học tập từ khi nào, mọi thứ lúc nào cũng nghiêm chỉnh, cứ như là một sinh viên gương mẫu thứ thiệt. Bỏ qua những gì tụi nó làm, tibu cứ ngồi trơ ra đó. Jenny thì suốt ngày cứ năn nỉ van xin mấy thằng nhóc con đó đừng làm phiền tibu nữa, điều đó chỉ làm tụi nó càng thêm ghét tibu, càng hứng thú và thể hiện độ ghê gớm của mình. Sunny thì cứ thản nhiên ngồi đó, mặc kệ những chuyện đang xảy ra, không nói gì không làm gì mặc dù thân phận là lớp trưởng, tibu thầm nghĩ có lẽ đó là sự đồng tình…một sự đồng tình đáng khinh thường một cách ghê gớm, đôi lúc tibu bắt đầu cảm thấy coi thường coi người đó, lạnh lùng? Sắt đá? Hay chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, xấu xa và chẳng có gì tốt đẹp!

Lựu đạn cũng có ngày bung chốt, núi lửa âm ỉ mãi rồi cũng có ngày nổ tung. Những trò đùa giỡn của mấy đứa kia rồi cũng trở nên quá đà. Giờ ra chơi hôm ấy, sunny đi ra ngoài trong bộ dạng hớt hải. Văn Đạt, một trong những đệ tử lưu linh trong lớp, dân sài gòn, nghe đâu bố là giám đốc của một công ty lớn, ngày thường chẳng mấy khi đi học, nhưng một khi đi học thì chỉ làm lớp học trở thành một đống hỗn độn chẳng khác nào chợ trời. Cũng mấy cái trò ném cặp sách, ném của tibu chán rồi, chẳng biết trời đất xui khiến thế nào. Nó lại chạy đến chỗ sunny, lục tung mọi thứ lên, rồi cười sằng sặc.

- Tụi mày xem nè, xem cái gì trong tay tao nè. Hôm nay là ngày của lớp trưởng Haha

Mấy thằng kia được thế, thấy vậy cũng bắt chước cười theo, sunny bỗng chốc trở thành tâm điễm của một trò đùa giỡn, khi mà chẳng màn đến lòng tự trọng đến người khác, trong phút chốc hạ thấp lòng tự tôn của một con người xuống còn con số không tròn trĩnh và vô nghĩa.

- Má tụi mày. Tibu hét lên

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tibu, kèm theo một sự ngạc nhiêu lớn vô cùng. Hằng ngày nhịn nhục được mọi thứ, vậy mà trong lúc này tibu không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình.

Bấy lâu nay, tibu cố gắng thay đổi mình, trở thành một con người tốt đẹp hơn, mạnh mẽ và trưởng thành. Không còn là một thằng nông nổi như ngày nào. Mọi thứ cũng là vì sunny mà thôi. Con gái, ai không muốn có một người luôn chín chắn trong suy nghĩ, đứng đắn trong cách hành động để có một chổ dựa vững chắc và ấm áp cho họ.

Tibu bỏ mặc tất cả, rút một điếu thuốc trong túi quần, lấy cái zippo mồi điếu thuốc hít một hơi thật dài, mặc kệ những cái nội quy nhảm nhỉ, mặc kệ cái vỏ bọc mà bấy lâu nay tibu cố gắng tạo ra. Tibu chán phải sống không đúng với con người thật của mình. Tibu có thể cảm nhận từng dòng máu đang đổ dồn về bộ não đang nổi điên của mình, người tibu run lên bần bật. Tibu khẽ thở dài một tiếng.

- Thằng chó kia, làm gì đó mày. Tụi tao sợ quá Ha ha. Nhét điếu thuốc vô con mắt của mày bây giờ. Giọng thằng Đạt khinh miệt và đầy thách thức

Mấy thằng kia nhìn thấy vậy cũng hùa theo, đứng thành một đám đông trước bàn tibu. Cười ha hả rồi đồng thanh:

- Cái thằng thất bại như mày, chắc học ngu quá bị đuổi qua đây chứ gì. Người như mày chỉ bám váy đàn bà chứ làm được cái mẹ gì, thằng nhà quê. Ha ha ha. Chỉ có mấy đứa con gái mới chơi với mày thôi.

Tibu rít thêm một hơi thuốc, khẽ nhếch mép cười

….

…..

……

Rầm !!! rầm!!!!

Tibu nhanh như cắt, nắm lấy đầu thằng Đạt giọng liên hồi xuống bàn. Chỉ có tiếng nó la thất thanh. Máu trên đầu nó bắt đầu chảy xuống ướt hết tay áo tibu. Những thằng con lại đứng yên bất động và chỉ dám nhìn, run sợ và hãi hùng. Vì trước mặt tụi nó bây giờ dường như không phải là một con người, giống một con thú hoang thì hơn. Hai con mắt của tibu bây giờ đỏ rực lên vì những mạch máu trong lòng trắng.

Tibu nắm lấy cổ áo thằng Đạt, kéo nó về phía chân tường, trong phút chốc tibu không còn làm chủ được cơ thể mình nữa, từng gân máu nổi lên khuôn mặt tibu, dồn hết sức lực của mình, tibu nắm lấy cà vạt và siết chặt cổ áo thằng Đạt khiến nó không thở được nữa. Ừ đúng, tibu muốn giết nó. Tibu muốn loại bỏ những thằng rác rưởi như thế này khỏi thế giới vĩnh viễn.

….

…..

……

- Anh sẽ thay đổi thật sao tibu? Jenny tròn mắt nhìn tibu

- Ừ, anh muốn mình trưởng thành,mạnh mẽ nhiều hơn cô bé đáng yêu à. Anh không muốn mình phải làm những điều gì nông nổi và hối hận suốt đời vì nó. Anh muốn thay đổi.

- Wao. Anh làm em ngạc nhiên quá, tại sao vậy? Vì chị sunny à?

- Không, vì chính bản thân anh jenny à. Chẳng phải con gái luôn mong muốn có một người đàn ông như thế sao

Jenny tiến tới ôm chặt lấy tibu, miệng thì thầm :

- Ước gì anh sinh ra để dành cho em…

……

……..

……….

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh quá bất ngờ, jenny đang ngồi ăn bánh mì cũng giật mình và làm rơi ổ bánh mì xuống đất. Chạy thật nhanh về phía cuối lớp, chạy tới nắm chặt lấy tay tibu, nhưng sao được, một tiểu thư mảnh mai và yếu ớt, làm sao có thể thuần hóa được con thú dữ ngay trước mặt.

Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má jenny, jenny hét lên thật lớn :

- N.N.P anh có dừng lại không? Anh đang giết chết người ta kìa. Anh có dừng cái trò ngu ngốc này lại không?

Những giọt nước mắt đó, nó đang rơi xuống vì ai, vì khóc thương cho thằng khốn nạn trước mặt, vì những giọt máu của nó đang rơi xuống, hay là vì…

Dẫu sao những giọt nước mắt đó, giọng nói dễ thương đang nghẹn ngào đó cũng làm tibu tỉnh giấc…

Tibu càng siết chặt lấy cổ Văn Đạt, và bắt đầu lên tiếng…

- Mày nghe rõ từng lời một của tao, từng lời một…

Văn Đạt bị đánh cho tơi tả nhưng vẫn còn tỉnh táo.

- Nhìn vào mắt taooooooo!!!!!

Ánh mắt đầy thách thức lúc nãy, giờ chẳng khác nào ánh mắt của một con mồi lọt vào tay một con thú dữ, đầy tội nghiệp, kèm theo van xin để được sinh tồn…

- Mày!! Tránh xa Sunny ra, chỉ cần mày đụng đến nó một lần nữa, tao sẽ giết mày!!! Mày hiểu không.

Nhìn cái cách mà tibu đang nói với Đạt, không ai không nghĩ là tibu sẽ không làm. Thằng Đạt chỉ gật đầu và đầy sợ hãi, họa may nếu không phải có những người khác trong lớp, có lé nó đã vãi ra quần rồi.

Tibu buông tay ra, dẫu vẫn còn vương vãi trên đó một ít máu nhưng vẫn quay sang jenny, gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt đó. Làm lem luốc cả máu trên mặt jenny.

- Đừng khóc nữa em, không có gì đâu. Nín đi nhe.

Mấy thằng to miệng lúc nãy có lẽ vẫn còn run sợ, im lặng đỡ thằng Đạt đứng dậy và đưa xuống phòng y tế.

Vừa lúc đó thì sunny cũng bước vào, một bạn nữ trong lớp kể mọi chuyện cho sunny nghe, rồi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, sunny dần dần mường tượng được hết nội dung những gì vừa xảy ra…

Khuôn mặt sunny biểu lộ cảm xúc giận dữ một cách rõ rệt, không phải vì Văn Đạt, không phải vì mấy thằng kia, mà là vì chính tibu…. Sunny bước thật nhanh về phía tibu và hét lên :

- Làm trò gì vậy, ai khiến bạn làm trò hề ở đây vậy, bạn tưởng bạn là ai? Bạn trai của tôi chắc, đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Đồ tồi, đồ du côn, bạn biến khỏi lớp này đi.

Hai người trầm tính nhất lớp, hôm nay tuyệt nhiên thay đổi một cách kì lạ, mọi con mắt đều đổ dồn về phía tibu và sunny. Nghe xong những lời đó, tibu không phản ứng bất cứ điều gì, chỉ nhìn về phía cửa lớp, nhếch mép cười, đi về phía jenny và nói nhỏ vào tai sunny một điều gì đó…