Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 4




Chap 4

Sau buổi tối hôm đó, sunny cảm nhận được rằng tibu không đáng ghét như vẻ bề ngoài nhưng không thể biết được con người thật của người này, chưa chắc đã là một người tốt... Cứ như thế ba ngày trôi qua, sau những buổi nói chuyện qua tin nhắn, rồi sunny cũng đồng ý đi chơi với tibu, đó là một buổi tối ngày thứ 7...

Tibu cảm thấy trong lòng rất vui vì được đi chơi với sunny, đối với tibu, đó là cảm giác đầu đời, lần đâu tiên đi chơi riêng với một người con gái, cái cảm giác lâng lâng, rạo rực đó... tibu chỉ mong sao tối thật nhanh để có thể đến đón sunny... Ding dong! Đồng hồ điểm 7h, tibu phóng như bay trên chiếc xe máy của mình, vù ....vù ....ù...dường như chỉ có tiếng gió rít bên tai tibu, chẳng mấy chốc mà tibu đến nơi, tibu choáng ngợp trước vẻ đẹp ngôi nhà mà sunny đang ở, ngôi nhà được xây theo kiểu Pháp những năm 80 pha chút kiến trúc hiện đại. 15 phút trôi qua, sunny bước ra với một chiếc áo khoác len màu hồng cổ lông, đôi giày búp bê màu nâu, thêm một chút son nước trên đôi môi mỏng và hồng tươi của sunny... Khỏi phải nói cái khoảnh khắc đó đối với tibu, dường như có một thiên thần mới rơi xuống từ trên trời vậy, tibu có thể cảm nhận tim mình đang đập nhanh dần từng giây từng phút...

Tối hôm đó là thứ bảy, cả hai quyết định đi dạo trong khu phố đi bộ vì đó là ngày cuối tuần... tibu cảm thấy khó chịu mỗi lần đi trong khu phố này, vì luôn có những cặp mặt dõi theo tibu, có thể mọi người ai cũng thích được người khác chú ý và mến mộ nhưng riêng với tibu, những cái nhìn đó chỉ đem lại cảm giác lạc lõng, không an toàn trong cái không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt đó, tibu sợ cái cảm giác tồn tại một mình trong thế giới, thế giới chỉ có riêng tibu...

Rồi bất chợt sunny khoác tay tibu, tim tibu mổi lúc đập nhanh hơn, nhưng rồi cũng nhẹ nhõm, ở bên cạnh sunny, tibu cảm thấy an toàn và không còn lạc lõng trong cái thế giới này nữa... cứ thế, sunny khoác tay tibu... cả hai cùng dạo bước trong khu phố, những ánh đèn láp lánh, cái mờ mờ ảo ảo của sương mù, thêm một chút rùng mình với cái lạnh 15 độ..nhưng trong lòng tibu thật ấm áp và bình yên...

Sau cái hẹn đầu tiên, tibu và sunny trở nên thân thiết hơn.. Đối với riêng tibu, dường như trong cuộc sống hiện tại chỉ có hình ảnh của sunny, tibu có thể cảm nhận được sunny trong từng hơi thở của mình, cảm giác luôn nghĩ về một ai đó, cái cảm giác khó chịu như bào dần bào mòn trái tim, cái cảm giác như có cả ngàn đội quân kiến vàng bò trong bụng và cái cảm giác luôn nhớ về một người mà không biết người đó có nhớ tới mình không, chỉ biết mỗi khi có tin nhắn và điện thoại là tibu chộp lấy ngay, hồi hộp và hy vọng đó là của sunny...và sẽ thất vọng nhiều lắm nếu đó không phải là sunny...